Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 780 - Đừng Nghĩ Sẽ Sống.



Chương 780 - Đừng Nghĩ Sẽ Sống.



Chương 780: Đừng Nghĩ Sẽ Sống.Người đàn ông cao gầy một bên liền lấy súng ra, lên đạn, vừa nhìn Hoa Chiêu cười nói: "100 vạn, không thể mua được mạng của ba anh em chúng tôi."Hai người khác cũng có động tác tương tự, lấy súng lên đạn, nhắm ngay vào Hoa Chiêu cùng mấy người kia.Lòng Hoa Chiêu trầm xuống.Tên đầu trọc càng lui về sau một bước, giấu ở sau lưng Hoa Chiêu."Hoặc là cút, hoặc là chết, các người chỉ có ba giây lựa chọn." Người cao gầy nói.Nói xong hắn bắt đầu đếm số: "Một, hai. . ."Tên đầu trọc liền buông Hoa Chiêu ra lui về sau: "Chúng tôi đi, lúc này liền đi, đừng đếm!"Đối phương có súng!Vẫn chưa đến ba, cuối cùng tên đầu trọc cũng thừa nhận không thể khiêu khích đối phương, rút lui rất nhanh chóng, vài giây sau đã chạy ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.“Đồ hèn nhát.” Người đàn ông có vẻ ngoài bình thường thu súng lại và bĩu môi."Đại ca, không nên thả bọn họ đi đấy, giết cho xong việc." Tên mập mạp cười nói."Đừng làm mọi chuyện phức tạp." Người cao gầy nhìn Hoa Chiêu nói: "Chúng ta bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."Ba người lập tức đồng thời nhìn về phía Hoa Chiêu.Diêu Lâm cũng nhìn Hoa Chiêu, vẻ mặt nặng nề, đều là ông hại con bé ah!"Các người muốn bao nhiêu tiền đều được, đừng tổn thương cháu gái tôi!" Ông khàn giọng nói."Ôi!!!, vậy thì tốt." Tên mập mạp nói: "Vậy trước tiên đem đến 200 vạn a."Lại là 200 vạn.Hoa Chiêu nhìn ba người, sao những người này đều không nói được hơn 200 vạn vậy?...Nhóm mấy người tên đầu trọc vừa bỏ đi cũng đang nghĩ về khoản tiền 200 vạn này."Đại ca, chúng ta cứ như vậy mà bỏ đi sao?" Một tên đàn em bất đắc dĩ nói, nhìn về phía bãi bỏ hoang xa không còn thấy bóng dáng."Đây chính là 200 vạn! . . . 100 vạn cũng được ah!" Một tên đàn em nói: "Em cảm thấy cô gái đó so với ba người kia còn giữ lời, còn dễ đối phó hơn."Tên đầu trọc quay lại giáng cho hắn một cái tát: "Đừng nói nhảm nữa!"Hắn còn không biết Hoa Chiêu so với mấy người kia dễ đối phó hơn sao? Nhưng bây giờ nói những lời này còn làm được gì? ! Bọn hắn cũng không có súng!Người đàn ông nhỏ gầy có thể mở được ổ khóa cũng ở đó, hắn nhiều chủ ý, lôi kéo tên đầu trọc nhỏ giọng nói: "Đại ca, chúng ta có thể, cướp lại ah!"Hai mắt tên đầu trọc sáng ngời, nghe hiểu rồi.Bọn hắn xác thực có thể cướp lại!Chờ ở chỗ này, đợi người của Hoa Chiêu đưa tiền đến, bọn hắn có thể chặn lại!Hoặc là, chờ lúc bọn hắn thả người, bọn họ còn có thể đem Hoa Chiêu cùng ông già kia bắt lấy.Có một người 200 vạn, có lẽ còn có thể có hai người 200 vạn, thậm chí thêm nữa.... . . .Tuy nhiên, hắn cho rằng khả năng này là rất nhỏ, mấy người kia, tuyệt đối không phải loại lương thiện gì! Bọn hắn rất không có khả năng sẽ thả người, hắn cảm giác được.Đáng tiếc cho cô gái kia rồi.Nhưng dù chỉ có một khả năng, tên đầu trọc vẫn mang theo mấy tên đàn em núp ở một bên, nhìn chằm chằm vào bãi bỏ hoang phía xa.Bất kể là bọn hắn phái người đi ra ngoài lấy tiền, hay có người đến đưa tiền, bọn họ đều có cơ hội bọ ngựa bắt ve chim sẻ nằm chờ.. . . . ."200 vạn đương nhiên là không có vấn đề." Lúc này, Hoa Chiêu đáp ứng rất dứt khoát, vẻ mặt 200 vạn chính là mưa bụi vậy.Trước khác nay khác.Đáp ứng tên đầu trọc quá nhanh, hắn sẽ hối hận.Đáp ứng người này nhanh, sẽ lộ ra có thực lực.Cô hi vọng người đàn ông cao gầy có thể nhìn ở thực lực hùng hậu của cô mà giết người diệt khẩu muộn một chút.Người đàn ông của cô, đang trên đường tới. . . .Ở trên người Diệp Thâm vẫn lưu lại hạt giống nhân sâm biến dị, Diệp Thâm vẫn luôn mang theo trong người, chưa bao giờ rời khỏi người một khắc.Bình thường cô không chủ động cảm ứng, sẽ không cảm giác được vị trí của nó.Nhưng lúc Diệp Thâm cách cô rất gần, không muốn cảm nhận ra cũng khó khăn.Cô cảm giác hiện tại Diệp Thâm đang ở phía đông nam cách cô mấy km.Cô một mình tự bảo vệ mình dưới ba họng súng không có vấn đề, nhưng muốn cứu Diêu Lâm đang hấp hối cùng rời đi, cô cũng không nắm chắc.Trừ phi bạo lộ dị năng, nhưng Diêu Lâm hoàn toàn thanh tỉnh đấy. . . . Cô không dám đánh bạc.Chẳng qua nếu như Diệp Thâm đến rồi, cô không còn sợ gì nữa rồi!Nhưng mấy km vẫn đang quá xa, sắc trời sắp tối hẳn, anh ấy hình như sắp không tìm thấy phương hướng rồi.Cũng đúng, sắc trời quá tối, nhìn không thấy hạt châu cô lưu lại dọc đường rồi."Không có vấn đề thì tranh thủ thời gian cho người đưa tới." Người đàn ông cao gầy hình như đối với tiền cũng không có hứng thú, thầm nghĩ chỉ cần 200 vạn."Nhanh chóng gọi điện thoại cho vệ sỹ của cô, 2 giờ sau tôi muốn thấy tiền.""Trong tay tôi nào có nhiều tiền mặt như vậy? Phải đợi ngày mai ngân hàng mở cửa mới được." Hoa Chiêu nói.Lý do này hợp tình hợp lý, ai nghĩ đến người đối diện lại đột nhiên cười ha hả.Bất quá tiếng cười không phải phát ra từ ba người này đấy, ba người quay đầu lại, nhường đường cho người đứng phía sau.Một tia sáng cuối cùng chiếu xuống, Hoa Chiêu thấy rõ, người tới lại là Đỗ Hãn Lương.Quả nhiên là hắn!Trách không được những người này luôn mồm muốn 200 vạn!Đây là tìm cô muốn tiền hàng đây này.Nhưng đồng thời, lòng cô cũng nâng lên cổ họng.Đỗ Hãn Lương dám lộ diện, đây là không có ý định buông tha cho cô cùng Diêu Lâm.Bằng không thì một khi cô đi ra ngoài, Đỗ Hãn Lương, Đỗ gia, đều sẽ xong."Không nghĩ tới là Đỗ tiên sinh." Hoa Chiêu trong lòng nặng nề, trên mặt lại một bộ bình tĩnh."Hoa tiểu thư nhìn thấy tôi hình như một chút cũng không kinh ngạc, cũng đúng, chính cô đã làm nên trò gì, chính cô rõ ràng nhất!" Nói ra câu cuối cùng, Đỗ Hãn Lương đã nghiến răng nghiến lợi.Bởi vì chuyện nhà máy thực phẩm, địa vị của hắn ở Đỗ gia đã rớt xuống ngàn trượng, bị gia chủ Đỗ gia, ông nội mình, còn có cha mẹ, còn có mấy người thân đều mắng đến máu chó xối đầu!Hắn chính là tội nhân của cả Đỗ gia!Mấu chốt là bọn hắn chẳng những mắng hắn, còn nói hắn ngu xuẩn, nói hắn là đồ vô dụng. . .Hắn không có sau này nữa rồi, ông nội sẽ không tiếp tục bồi dưỡng hắn nữa, hắn chỉ có thể ở cương vị hiện tại ngồi ăn rồi chờ chết.Trong nhà cũng sẽ không cho hắn một phân tiền nữa rồi.Lúc trước nhà máy thực phẩm là vay tiền đưa vào hoạt động, mượn, kiếm được phần tiền nhiều nhất là chính bản thân hắn đấy, tương lai hắn phải trả tiền.Về phần nhân tình khi vay tiền, sẽ sử dụng nhân tình chống đỡ.Tiền là tiền, nhân tình là nhân tình.Nhân tình trong nhà còn, tiền của hắn còn!Nhưng hắn nào có tiền?Trong nhà lại không cho nữa rồi, kỳ thật cũng đã không còn. . . . Nhiều tiền như vậy, hắn cả đời cũng không trả hết!Hắn cùng Hoa Chiêu, không đội trời chung!Cho nên Văn Tịnh cho hắn một chủ ý mạo hiểm, nhưng hắn châm chước liên tục, vẫn hạ thủ."Cô nói, lô hàng kia là cô trộm đúng không? Còn có những máy móc kia, có phải là cô thuê người phá hư không? !" Đỗ Hãn Lương chất vấn."Là tôi." Hoa Chiêu hào phóng thừa nhận.Đỗ Hãn Lương đã không có ý định buông tha cho cô cùng Diêu Lâm, cô cũng không cần phải cùng hắn che giấu rồi.Xem ra hôm nay, chỉ có một nhóm người có thể đi ra bãi bỏ hoang này rồi."Tốt tốt tốt!" Đỗ Hãn Lương nhìn Hoa Chiêu khó thở mà bật cười: "Vậy cô trước tiên đem 200 vạn kia trả lại cho tôi."Hoa Chiêu...Đây là một kẻ tham tiền? Chết cũng đòi tiền?200 vạn này đã trở thành tâm bệnh của Đỗ Hãn Lương rồi, nhất định phải lấy đến trong tay mới yên tâm.Về phần những thứ khác. . . . Hắn đột nhiên từ trong túi quần móc ra một cái đèn pin, mở ra, cao thấp quét mắt nhìn Hoa Chiêu.Dáng người này cho dù là quần áo bằng vải bông, cũng tinh xảo hấp dẫn, khiến người ta tim đập rộn lên, miệng đắng lưỡi khô.Đợi lấy được tiền, hắn mới tận hưởng thật tốt cũng không muộn.. . . . .Xa xa ánh mắt Diệp Thâm tập trung nhìn chằm chằm vầng sáng cách đó mấy km.Loại đèn pin này không phải dân dụng đấy, người bình thường không thể có được.Loại địa phương này tại sao lại xuất hiện đồ vật không nên xuất hiện?Diệp Thâm nhanh chóng lao đi về hướng đó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận