Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1503 - Tên ngu ngốc



Chương 1503 - Tên ngu ngốc



Chương 1503: Tên ngu ngốcLần đầu tiên Hoa Chiêu gặp O’Neill là ngẫu nhiên thật, cô cứu tai nạn xe.Về sau hai người không thường xuyên gặp mặt.O’Neill cũng chỉ mua chuộc một vệ sĩ Lý Lâm, Lý Lâm không biết người O’Neill muốn tìm là Hoa Chiêu, trời xui đất khiến, anh ta vẫn không biết quan hệ của Hoa Chiêu và Diệp Thư.Biết bên cạnh Diệp Thư có một người thân, là bà chủ từng bỏ vốn thành lập Diêu Ký trước đó, nhưng không biết người đó là cô Phương.Bây giờ cũng không biết.Hoa Chiêu cũng rất ngạc nhiên nhìn O’Neill: “Anh là? À, anh Địch Luân. Rất vui khi được gặp anh ở đây. Nhưng gặp tôi ở đây có gì kỳ lạ sao? Đây là thiên đường mua sắm đó nha.”“À còn nữa, đây là chị tôi.” Hoa Chiêu kéo Diệp Thư nói.Diệp Thư lại nghi hoặc nhìn O’Neill, hỏi Hoa Chiêu: “Anh Địch Luân? Hai người quen nhau sao?”O’Neill bừng tỉnh từ sự kích động khi nhìn thấy cô Phương, thất lễ rồi.Anh ta không biết Diệp Thư, Diệp Thư cũng không biết anh ta.Nếu không điều tra vệ sĩ của Tô Hằng, nhận tiện nhìn thấy con của Diệp Thư thì anh ta sẽ chẳng thèm để ý tới người phụ nữ này.“Ngại quá, tôi nhận nhầm người.” O’Neill xin lỗi nhìn Diệp Thư: “Cô biết mà, đối với chúng tôi mà nói thì gương mặt của người phương Đông hơi khó phân biệt.”Anh ta không để ý tới “người sắp chết” nên viện cớ rất qua quýt.“Thật sao? Nhưng cũng hiếm có ai được như anh Địch Luân đây, thế mà lại phân biệt được tôi và cô Phương.” Diệp Thư cáu kỉnh nói.O’Neill bỗng cau mày, nghĩ đến gì đó, lông mày lại giãn ra.Anh ta nhìn Hoa Chiêu chân thành nói: “Đương nhiên tôi sẽ không quên cô Phương, cô ấy đã cứu mạng tôi, tôi đã nói phải báo đáp cô Phương rồi mà, chỉ tiếc chưa có cơ hội.”“Anh đã tặng tôi một chiếc xe rồi.” Hoa Chiêu nói: “Vì thế không cần nhắc lại ơn cứu mạng làm gì, anh trả ơn rồi.”“Một chiếc xe đáng gì chứ, mạng của O’Neill Địch Luân tôi chỉ cần một chiếc xe là trả xong được sao?” O’Neill hào phóng nói: “Muốn gì cô cứ mở miệng.”Mặc dù của cải dòng họ bị trộm rất nhiều nhưng về mặt ngoài thì những thứ đó vẫn còn.Tuy công ty của dòng họ bị cướp mất nhưng vẫn còn mấy công ty nhỏ khác không đáng nhắc đến trước đó, các loại như sản nghiệp nhỏ, bất động sản ở các nơi, nông trường, cổ phần gì đó.Lạc đà gầy còn to hơn ngựa, anh ta vẫn là người có tiền so với người bình thường.“Ồ...” Hoa Chiêu nhìn O’Neill, mỉm cười: “Muốn gì cũng có thể mở miệng?”O’Neill nhìn nụ cười của cô đến say mê... Lại hơi cảnh giác, không biết tại sao trái tim lại đập thình thịch.Nhưng lời đã ra khỏi miệng, bây giờ bảo anh ta rút lại lời ngay trước mặt Hoa Chiêu, chẳng bằng để anh ta đi chết đi còn hơn.Nhìn lướt qua Diệp Thư ở bên cạnh, đã khống chế cô ta và con cô ta, chẳng mấy chốc anh ta sẽ tìm được Tô Hằng, giành lại tài sản trong nhà!“Đương nhiên, quý cô xinh đẹp, cô cứ mở miệng.” O’Neill lịch sự nho nhã thực hiện một kiểu chào quý tộc.Ra vẻ đến mức người xung quanh đều nhìn về phía bọn họ.Tuổi O’Neill không lớn lắm, tuấn tú phong độ.Nếu là con gái bình thường, chắc chắn bây giờ lòng hư vinh tăng vụt, hạnh phúc muốn gào thét.Hoa Chiêu lúc này chỉ muốn cười khẩy.“Vậy thì tốt quá rồi, trước kia tôi nhìn trúng mấy món đồ nhưng hơi kẹt tiền, không nỡ mua...”O’Neill hít sâu một hơi nói: “Ở đâu? Xin hãy dẫn đường cho tôi.”“Cũng được.” Hoa Chiêu kéo Diệp Thư quay người đi.Lúc này tâm trạng Diệp Thư rất tốt.Đụng phải kẻ ngu ngốc, ai có tâm trạng không tốt cho được?Hoa Chiêu dẫn O’Neill tới chỗ vừa thuê thuyền.Chỗ này không chỉ cho thuê thuyền mà còn bán thuyền, các loại du thuyền tư nhân, có to có nhỏ.Hoa Chiêu chọn cái nhỏ, cùng lắm chỉ đón được hai mươi khách, là kích thước các cậu ấm cô chiêu thích nhất.Lúc rảnh rỗi có thể dẫn một đám bạn bè trai gái lái thuyền tới vùng biển quốc tế, thích làm gì thì làm...Cái quá to thì quá đắt, quá nhỏ lại không thể hiện được đẳng cấp, loại này vừa đẹp.Hoa Chiêu có một cái như thế này ở Bằng Thành, nhưng cái đó là mẫu cũ, không đẹp bằng cái trước mặt.Mấu chốt là có tên ngốc bỏ tiền mua cho.Không thể tới nhà O’Neill trộm tiền ra tiếp được, hầu hết toàn là bất động sản.Nhưng nếu không cần trộm mà để anh ta chủ động bỏ tiền ra thì tốt quá.O’Neill thở phào một hơi, chiếc thuyền này không đắt, chỉ tầm mấy vạn đô la Mỹ, đối với anh ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ.Mua thuyền xong, Hoa Chiêu rẽ, đi mua xe.Cô không ở Hồng Kông, không có xe, mỗi lần tới đây đều phải thuê xe, thật ra vẫn tồn tại tai họa ngầm về an toàn.Hoa Chiêu mua một lúc năm cái xe, vệ sĩ cũng nhiều mà.Ô tô ở đại lục đắt nhưng ô tô ở Hồng Kông không đắt, thuế thấp, thậm chí không có thuế.Hoa Chiêu cũng không thịt anh ta luôn mà mua kiểu xe hơi xịn hơn đại chúng một chút, năm chiếc tổng cộng mới hai mươi vạn đô la Mỹ.O’Neill không đau lòng, trước đó anh ta tặng xe thể thao cho Hoa Chiêu trị giá một trăm tám mươi vạn.Hơn hai mươi vạn trong mắt anh ta chỉ là số tiền nhỏ.Mặc dù bây giờ anh ta không thể so với năm đó.Hoa Chiêu nhìn qua, hừ, cũng giỏi quá ha, vậy thì mua tiếp.Cô kéo Diệp Thư tới phố đá quý.Trên con phố này toàn là cửa hàng đồ trang sức, có lớn có nhỏ, kết hợp cả Trung Quốc và phương Tây.Có chỗ để mua đồ trang sức bằng vàng dân trong nước thích nhất, cũng có nhãn hàng về đá quý nổi tiếng nước ngoài.Hoa Chiêu liếc mắt cái đã nhìn thấy thương hiệu “Kim Thạch Lương Duyên”.Đây là cửa hàng của nhà họ Kim.Hoa Chiêu kéo Diệp Thư đi vào.Diệp Thư khó hiểu nhìn cô, thế này là muốn tiêu tiền cho nhà họ Kim?Hoa Chiêu nhìn lại cô ấy một ánh mắt mà cô ấy nhìn không hiểu.Cô định tiêu tiền ở đây thật.Nhưng tiền bỏ ra cuối cùng chui vào túi ai thì khó nói.Kim Thạch Lương Duyên là một chi nhánh cửa hàng đá quý của nhà họ Kim, ở đây chủ yếu bán vàng và phỉ thúy, một cửa hàng khác bán kim cương, đá quý.Cửa hàng có mùi hương và màu sắc cổ xưa rất ra gì, trong cửa hàng bày những món đồ trang sức đẹp đẽ.Xem ra nhà họ Kim không thiệt hại nặng nề như cô tưởng.Cũng phải thôi, nghe nói hai năm qua vận may nhà họ Kim không tệ, mở hai cửa hàng phỉ thủy cao cấp mà cứu vãn được chuyện kinh doanh.Không tệ, không tệ.Hoa Chiêu đi vào, lập tức có cửa hàng trưởng nhiệt tình ra đón.“Mời hai quý cô vào trong, hai vị muốn chọn trang sức gì? Hay muốn đặt làm riêng món đồ gì? Kim Ký chúng tôi vừa mới cắt được một khối phỉ thúy Băng Chủng Dương Lục cực kỳ đẹp, vô cùng hợp với hai quý cô xinh đẹp đây.” Người cửa hàng trưởng với vẻ ngoài khôi ngô nói.Bình thường với khách lạ hắn sẽ không nói như thế, mà hắn cũng không tiếp đãi khách lạ, nhưng vì hai quý cô này trông có vẻ là khách hàng lớn.Không phải có tiền hay không mà là trang sức bằng ngọc bọn họ đeo trên người toàn là hàng hiệu.Bây giờ có rất nhiều người có tiền, nhất là người trẻ tuổi chỉ thích kim cương, đá quý, không thích phỉ thúy, đó là món hàng các cô các dì trung niên thích nhất, hiếm lắm mới gặp được hai người trẻ tuổi thích nó, hắn vô cùng nhiệt tình.“Mang cái tốt nhất ra cho tôi xem thử.” Hoa Chiêu nói với vẻ giàu nứt đố đổ vách.Mắt cửa hàng trưởng sáng bừng lên: “Chờ một lát, tôi đích thân ra phía sau mở két.”Hắn nói xong thì vội vàng quay người đi, rất nhanh sau đó cầm một tráp trang sức lớn đi ra.Hai bên trái phải hắn là hai người như vệ sĩ, giơ tay đỡ hờ tráp trang sức ấy, có thể thấy món đồ bên trong quý giá nhường nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận