Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 131 - Không Sao



Chương 131 - Không Sao



Chương 131: Không Sao.Khối sơn thuỷ bài tử này này chắc chắn là một kiệt tác. Khối bài tử này gần như trong suốt và hoàn mỹ có sắc xanh đậm, được chạm khắc khéo léo thành núi, sông và những cây cầu nhỏ bằng một vài nét bút xinh đẹp.Vết nứt lớn ở giữa tấm biển đã trở nên mờ ảo, như một làn khói.Hoa Chiêu nghĩ tới cái gì, tăng thêm năng lượng đưa vào, làn khói nhẹ từ từ tiêu tán, một khối phong cảnh càng thêm hoàn mỹ, trong suốt trở lại."Tuyệt vời, WOW!! ..." Hoa Chiêu thốt lên thán phục khi cầm khối bài tử giơ lên dưới ánh sáng mặt trời, một kỹ năng kiếm tiền khác. Trong một thời gian ngắn, cô sẽ thử mẹo này trên các đồ vật khác, chẳng hạn như đồ sứ, chẳng hạn như thư pháp.Ngoài cửa có tiếng bước chân quen thuộc, Hoa Chiêu suy nghĩ một chút, cầm tấm bài tử không nhúc nhích.Diệp Thâm bước tới, sửng sốt khi nhìn thấy tấm bài tử trên tay cô.“Em mua nó khi nào?” Anh hỏi."Không phải mua." Hoa Chiêu làm cho thực vật dưới vách tường nhanh chóng tạo một cái hố nhỏ, nói với Diệp Thâm: "Vừa rồi em nhìn thấy chỗ đó có cái gì lấp lánh, nên qua đi xem, kết quả đào được cái này."Diệp Thâm nhìn cô không nói nên lời.Khoảng trống nhỏ giữa căn hộ áp mái và bức tường ở sân sau đã được đào qua nhưng họ không tìm thấy gì cả. Khi họ rời đi, vợ anh lại tìm thấy nó ...Diệp Thâm vội vàng nhảy xuống thăm dò nơi cô nói, nhưng không thấy gì khác. Anh không tiếp tục đào nữa mà san phẳng khu đất nhỏ này.Không có coi như xong, nếu có liền để chúng tiếp tục lưu lại dưới mặt đất.Hoa Chiêu cũng không lấy ra những bộ sưu tập khác của Lão Tào.Vốn dĩ, những thứ đã hư hỏng kia lấy ra cũng không thành vấn đề, nhưng sau này nếu Diệp Thâm phát hiện ra những thứ đồ vỡ đó được sửa chữa hoàn hảo thì thật không tốt.Cô không muốn nói cho ai biết về dị năng, kể cả Diệp Thâm."Giấu kỹ, trước đừng mang." Diệp Thâm trở lại trong phòng nói ra."Ân." Hoa chiêu đem tấm bài tử cất vào trong túi áo, cô cũng không dám mang, sợ Tào lão đầu nhận ra ~Cả hai ở trong sân cả buổi chiều và rời đi cùng với thầy Tôn và các học sinh của mình vào buổi tối.Khi mọi người đã đi hết, Diệp Thâm thấy xung quanh không có ai, liền nói với Diệp Danh: "Lúc trước em tìm được hai cái hộp, đem chôn ở giữa sân."Diệp Danh gật gật đầu, cùng anh đoán được không sai biệt lắm.Nếu trong sân này không có việc gì, Diệp Thâm sẽ không đưa Hoa Chiêu theo chân bọn họ cả buổi chiều ... Hắn đã dẫn cô vợ nhỏ trốn đi rồi."Lúc này chúng ta ngược lại không nên phái người trông coi, bằng không thì Hạ Kiến Ninh nhất định sẽ sinh nghi." Diệp Danh nói ra.Cái sân trước đây không có người ở, bây giờ thì lộn xộn, nhưng lại có người. Vậy thì quá kì quái rồi.Nhưng nếu không trông coi, cũng sợ Hạ Kiến Ninh quay đầu, thừa dịp buổi tối không có người lại đi đào.Mấu chốt là, đáng sợ không phải Hạ Kiến Ninh, mà là mấy người "Nhặt ve chai" nhà họ Tào.Bản báo cáo chính thức sân nhà họ Diệp không có gì, nhưng chắc chắn không phải ai cũng tin, sẽ có người không từ bỏ ý định và muốn tiếp tục đào."Đi thì đi thôi." Diệp Thâm nói ra: "Người ngoài đào ra rồi, cũng chỉ mang đi, sẽ không lộ ra, không sao cả.""Ân." Diệp Danh gật đầu.Hai người im lặng, tán gẫu những chuyện khác, và không nhắc đến hai chiếc hộp nữa.Hoa Chiêu ngưỡng mộ nhìn hai người, đặc biệt là Diệp Thâm.Anh biết trong hộp có gì, anh đã tận mắt nhìn thấy, chiếc thỏi vàng óng ánh và những bức tranh cổ vô giá đối với anh lại không sao cả.Phần rộng rãi này người bình thường tuyệt đối không có.Cảm giác được ánh mắt Hoa Chiêu, Diệp Thâm nhìn cô một cái. Thấy trong mắt cô vậy mà không phải đau lòng là bội phục, Diệp Thâm trong nội tâm lập tức có loại cảm xúc nói không nên.Diệp Danh cũng nhìn Hoa Chiêu, ánh mắt rực rỡ.Em trai có thể nhìn thấu tiền bạc, đó là tính cách và tu dưỡng được gia đình bồi dưỡng và vun đắp từ nhỏ.Nhưng còn cô gái nhỏ này? Hoa Cường…Hoa Cường lúc rời đi hắn đã 22 tuổi, đã gặp qua, cũng hiểu rõ ông ấy không phải là người có tu dưỡng cao như vậy.Vậy cô gái nhỏ này, chính là bản tính tự nhiên rồi.Em trai thật sự là mắt sáng như đuốc ah, lần đầu tiên gặp mặt đã phát hiện điều tốt đẹp của cô gái này.Hoa Chiêu nhìn biểu hiện của hai người rồi xấu hổ trốn sau lưng Diệp Thâm. Họ thực sự quá đề cao cô rồi, cô đã luyện hai đời cũng không thể xem tiền tài như cặn bã đây này ~Không những vậy mà còn cảm thấy yêu tiền hơn, sau khi trọng sinh, trong đầu đều là làm thế nào lợi dụng dị năng cùng cơ hội để kiếm thật nhiều tiền ~ triệt để thực hiện tự do tài chính.Về phần cô hiện tại không lo lắng, là bởi vì cô biết người khác nhất định sẽ không thành công. Nếu không chắc chắn, cô khẳng định sẽ tìm cách lưu lại trong sân không đi.Buổi tối, ở bên trong tứ hợp viện quả nhiên không yên ổn.Một lớp lại một lớp người lật ra đi vào.Ngay từ đầu hai đám người thiếu chút nữa đánh nhau, nhưng là đợt thứ ba cùng đợt thứ tư liên tiếp đến lại làm cho bọn hắn an tĩnh lại.Mọi người cùng nhau soi đèn pin và đạt được sự đồng thuận.Mỗi đám người tự mình chọn một chỗ để đào, mọi người không quấy nhiễu lẫn nhau, ai đào được… Cướp hay không cướp lại nói sau!Hoa Chiêu thông qua thực vật nhìn thoáng qua, thu hồi năng lượng chuẩn bị ngủ.Cô một chút cũng không lo lắng, bởi vì cô đã đem toàn bộ đồ đều chuyển dời đến nhà dưới đáy sân nhà người khác, bọn hắn có đào hết cả sân của Diệp gia cũng sẽ không tìm được cái gìThế nhưng mà cô hiện tại muốn ngủ lại không phải dễ dàng như vậy đấy, trước phải qua được cửa ải Diệp Thâm này…Không đem anh trấn an thật tốt, cô cũng đừng hòng ngủ!Hiện tại giả bộ ngủ cũng không được rồi, phải đến lúc cô thực mệt mỏi, anh mới bỏ qua.......Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu là bị âm thanh gõ cửa gọi tỉnh."Tiểu Hoa ah, dậy dùng cơm!" Lưu Nguyệt Quế tuy nhiên kêu nhũ danh của cô, ngữ khí lại không thế nào thân thiết.Người đàn ông của cô đã thức đạy nửa tiếng để hoàn thành luyện tập buổi sáng, cô không chỉ không làm bữa sáng mà còn chưa dậy! Thật quá lười rồi, trông chẳng giống một cô gái nông thôn chút nào."Dậy đi, đã 6 giờ! Về sau không thể làm như vậy được, có thể để người đàn ông của mình đói bụng đi làm sao? Trẻ con cũng phải đi học, cháu còn phải...""Thím hai." Diệp Thâm xuất hiện ở đầu bậc thang, nhíu mày nhìn Lưu Nguyệt Quế.Lưu Nguyệt Quế bỏ tay ra khỏi cửa, lẽ thẳng khí hùng mà nói với Diệp Thâm: "Cháu đau lòng vợ, nhưng là phải có nguyên tắc, con bé nên làm những gì mà một người phụ nữ nhất định phải làm, bằng không thì cưới vợ làm gì? Còn muốn cháu hầu hạ nó sao?"Diệp Thâm không muốn cùng bà lý luận, chỉ nói: "Cô ấy tối hôm qua ngủ không ngon, hiện tại đừng gọi.""Ngủ không ngon? Như vậy ah. . ." Lưu Nguyệt Quế nhìn ánh mắt Diệp Thâm, cái này bà phải nói với hắn: "Vợ của cháu còn mang thai, cháu nên chủ ý một chút, nên có chừng có mực!"Diệp Thâm xấu hổ hay không Hoa Chiêu không biết, dù sao cô rất xấu hổ đấy. Cô ngáp một cái, ngồi dậy mặc quần áo, cho nên nói, không thể cùng người già ở cùng một chỗ. Giữa vợ chồng trẻ có điềm mật, ngọt ngào có thể bị bọn họ đánh tan đến cặn bã đều không thừa.Tiếng gõ cửa dưới lầu đã cứu vớt Diệp Thâm cũng đang ngượng ngùng.“Người nào mới sáng sớm đã tới đây?” Lưu Nguyệt Quế đích thân đi mở cửa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận