Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 327 - Hiệu Suất Thấp.



Chương 327 - Hiệu Suất Thấp.



Chương 327: Hiệu Suất Thấp.Lý Tiểu Giang dẫn mấy người đến một nơi khuất để thu tiền.Không lâu sau, mấy cậu em ở trong công viên đều bán xong đi ra, không đến một giờ."Hôm nay cứ như vậy đã, ngày mai vẫn là thời gian địa điểm cũ." Lý Tiểu Giang nói ra."Anh, chớ đi ah, chúng ta buổi chiều cũng không có việc gì, em còn có thể bán nhiều hơn 2 giỏ." Mọi người cùng lôi kéo hắn."Các ngươi không có việc gì nhưng anh đây còn có việc, hơn nữa, buổi chiều tuy cũng có mấy giỏ bắp rang, nhưng anh ở bên ngoài còn một đống anh em đây này." Lý Tiểu Giang nói.Kỳ thật mấy anh em bên ngoài cũng không có nhiều như vậy, hắn thật sự tin tưởng được vẫn là mấy đứa em cùng sống trong một đầu ngõ từ nhỏ đã đi theo phía sau mông hắn lớn lên đây này.Nhưng là, thoáng cái liền để cho bọn hắn kiếm được quá nhiều tiền, không được.Hắn biết rõ bọn nhóc này có cái đức hạnh gì, một tháng 90, liền đủ cho bọn hắn bay tới giữa không trung rồi, một tháng 180? 360? Bọn hắn sẽ bay tới vũ trụ!Vậy thì sẽ xảy ra chuyện.Hơn nữa tiền lương hắn đều là trả trong ngày, vừa rồi mỗi người cho 3 đồng. Dùng hiểu biết của hắn đối với những đứa trẻ này, có thể còn lại 5 mao, cũng không tệ rồi.Như vậy bọn hắn cũng sẽ không gặp chuyện không may."Một ngày chỉ làm 1 cái giờ đồng hồ, một tháng đã kiếm được 90 đồng, đừng không biết đủ." Lý Tiểu Giang nói: "Hơn nữa việc này đều dấu diếm đến chết cho anh đây! Tiêu hoá sạch ở trong bụng, trở về đến cha mẹ cũng không được nói! Bằng không thì… mấy người rảnh rỗi trong ngõ của chúng ta cũng không chỉ có các ngươi, coi chừng người khác đỏ mắt."Mọi người rùng mình, nghiêm túc gật đầu. Trong ngõ hẻm có rất nhiều đầu gấu, người hay bị bệnh đau mắt đỏ còn nhiều hơn nữa..., trước kia cũng không phải không có người đỏ mắt với Lý Tiểu Giang, trộm báo cáo qua.Nhưng là Lý gia đông người nhiều miệng, lại có vài thập niên kinh doanh cũng có quen biết, để cho bọn họ không đau không nhột mà tránh khỏi.Người Lý gia lại vụng trộm sửa chữa người đi báo cáo đó mấy lần, nhà bọn họ mấy năm này mới yên bình rồi.Bọn hắn cũng không có năng lực như người Lý gia, một khi bị người báo cáo rồi, chịu tội hay không ngược lại là chuyện nhỏ, nhưng việc mua bán kiếm tiền này có thể thất bại.Đợi Lý Tiểu Giang đi rồi, bọn hắn tụ tập một chỗ, một người nói ra: "Trở về đều quản tốt miệng, nếu miệng ai không tốt, đập phá bát cơm của mọi người, đừng trách các anh em trở mặt!""Đúng! Ai nói ra liền đánh kẻ đó!""Đánh đến mẹ hắn cũng không nhận ra!"Trong mười mấy người này, một nửa là học tập không giỏi thi không đậu trường cấp 3, lại không có công tác, một nửa là vừa mới từ nông thôn trở về cũng không được phân công tác đấy.Mỗi ngày ở nhà ăn không ngồi rồi, ánh mắt của người nhà cùng người ngoài, đều tạo cho bọn hắn áp lực rất lớn.Hiện tại có thể thấy được một chút hi vọng rồi, mọi người không cho phép bất luận kẻ nào phá hư....Buổi chiều 4 giờ, Lý Tiểu Giang đang trông mòn con mắt, rốt cuộc lại thấy được Trương Quế Lan cùng Đại Vĩ Tiểu Vĩ cùng đi tới.Bọn hắn tới lấy xe xích lô.Trương Quế Lan cũng là lần đầu tiên đạp xe xích lô, không, bên cạnh còn có Đại Vĩ Tiểu Vĩ hỗ trợ nắm giữ phương hướng, bằng không thì không muốn quẹo cũng quẹo vào rồi.Thấy mấy giỏ đều trống không rồi, Trương Quế Lan thật cao hứng, lo lắng trong lòng cũng buông xuống.Trước kia bà ban ngày đi bán cả buổi hạt hướng dương, thừa buổi chiều ở nhà đảo bắp rang, kỳ thật đảo không được bao nhiêu, mỗi ngày chỉ bán 6 giỏ.Mà sáng hôm nay chất đẩy một xe 12 giỏ, bà còn tưởng rằng bán không được đây này!Con gái nói rất đúng, rắn bản địa chính là so với bà càng lợi hại, người ta có con đường của mình."Chị, buổi tối có thể đảo được bao nhiêu giỏ đến?" Lý Tiểu Giang chờ mong mà hỏi thăm. Hiện tại một cân hắn có thể kiếm được 1 đồng 9! Gấp mấy lần thu nhập trước đây của hắn, có thể không kích động sao?"Cũng chỉ 10 đến giỏ." Trương Quế Lan đạp xe muốn đi: "Tôi về sớm còn có thể đảo nhiều hơn một chút, buổi tối 6 giờ gặp.""Đi đi." Lý Tiểu Giang liên tục gật đầu: "Bất quá chị, về sau buổi sáng chúng ta có thể giao hàng sớm chút không, giữa trưa 12 giờ làm em có thể trả xe."Trương Quế Lan con mắt sáng ngời, nói cách khác, trước 12 giờ đã có thể bán một xe?Bà cũng đột nhiên thật hận mình không có ba đầu sáu tay, một ngày nếu có thể đảo nhiều hơn mười cân nữa thì tốt!Nhưng việc này ngẫm lại coi như xong, vẫn là đợi 2 năm nữa, như lời con gái nói, thị trường nới lỏng, bà có thể mua máy móc về đảo.Trương Quế Lan đi rồi, Lý Tiểu Giang tìm tiệm ăn, gọi một chén súp, từ trong túi quần móc ra cái màn thầu mang theo từ nhà, liền lấy canh nóng ăn xong bữa cơm tối.6 giờ, Trương Quế Lan đúng giờ xuất hiện, lại là một xe 12 giỏ.Lý Tiểu Giang mang đi, đến một mảnh đất trống cách rạp chiếu phim không xa, chỗ đó đã đợi năm sáu người.Lần này là một người 2 giỏ, mỗi người một rạp chiếu phim.Những người này không phải là bạn bè của hắn, mà là thân thích các loại, anh em họ hai bên nội ngoại, thậm chí chú bác cùng ông cậu, bọn hắn chắc chắn sẽ không khinh bỉ làm mua bán nhỏ đấy, tất cả mọi người đều cùng một đường.Những người này thậm chí có công tác, nhưng đều nguyện ý đi ngoài kiếm thêm một khoản thu nhập khác!Bọn hắn trước kia ở ngay tại cửa ra vào các rạp chiếu phim khác bán hạt hướng dương, thử qua bắp rang Lý Tiểu Giang mang về, đã sớm quen mắt với việc buôn bán này rồi.Mà Lý Tiểu Giang lần này chia cho bọn hắn nhiều hơn, một túi 2 mao tiền, bằng không thì không đáng bọn hắn ở thật xa mà đi một chuyến....Buổi tối về đến nhà, Lý Tiểu Giang bị các thân thích vây quanh, chỉ có khen rồi lại khen, khoa trương hắn lại vi mọi người tìm được một con đường tài lộ. Trước khi bọn hắn mỗi ngày bán hạt hướng dương, một ngày kiếm được hơn 10 đồng là cực hạn rồi, nhưng hiện tại thu nhập thoáng cái nhiều hơn gấp đôi, không kích động được sao?Trương Quế Lan cũng rất kích động."Ngày hôm nay bán được 70 cân, chính là 350 đồng, một tháng là được…" Bà cũng không dám tính toán. Cái này cùng hạt hướng dương không giống nhau, hạt hướng dương là phù dung sớm nở tối tàn, đây là thu nhập ổn định.Đương nhiên bắp rang cũng có nguyên liệu, nhưng là chi phí nguyên liệu quá ít, không đáng kể.Hoa Chiêu để cho mẹ mình ở một bên kích động, cũng không có trấn an bà. Loại này tâm tình kích động này là điều tuyệt vời để nhớ lại, đợi về sau bà có thể kiếm được nhiều tiền hơn, mấy vạn, hơn mười vạn, mấy trăm vạn, thậm chí hơn một ngàn vạn, hơn trăm triệu, cũng chưa hẳn sẽ kích động như lúc kiếm được 350 đồng này.Cô đang đợi Diệp Danh, hai ngày nay không có tới, cũng không biết chuyện Trương gia lúc nào thì có thể giải quyết.Diệp Thư từ bên ngoài trở về rồi, tháo xuống mũ và khăn quàng cổ, ở cửa ra vào rũ hết hàn khí trên người: "Mấy người Trương gia kia cũng thật là chấp nhất, một người ở cửa nhà trông coi, 2 người ở cửa ra vào rạp chiếu phim trông coi, chị thấy nhất thời sẽ không trở về đấy, thấy Lý Tiểu Giang bán bắp rang, còn níu lấy hắn hỏi bắp rang này ở đâu ra."Lý Tiểu Giang nói cho bọn hắn biết nhà mình xào đấy, người Trương gia cũng không có dây dưa nữa. Mấu chốt là bọn hắn không biết, bắp rang như vậy không phải ai cũng có thể làm ra đấy, bằng không thì Lý Tiểu Giang hù không nổi bọn hắn."Anh cả cũng không biết bận rộn cái gì ở đâu rồi, nhiều ngày như vậy còn không có giải quyết." Diệp Thư lầm bầm nói. Đối với việc Diệp Danh hiệu suất thấp, cô ấy còn rất bất mãn.Hoa Chiêu lại không bất mãn: "Lúc này mới được mấy ngày, cũng không phải đánh nhau, giơ tay chém xuống liền có thể giải quyết, tìm ra lỗi của người khác đâu có dễ dàng như vậy.""Chị nói là Hoa Tiểu Ngọc." Diệp Thư nói ra: "Chị vừa rồi ở ngoài cửa rạp chiếu phim cửa trông thấy cô ta, lén lén lút lút đấy, không biết lại muốn làm gì.""Còn có thể đánh cái gì, chờ xem cuộc vui chứ sao." Hoa Chiêu nói ra.Mà lúc này Diệp Danh, một mình mang theo quà tặng, đi đến nhà phó xưởng Lưu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận