Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1494 - Ly Hôn



Chương 1494 - Ly Hôn



Chương 1494: Ly Hôn“Anh ta bị làm sao cũng không liên quan đến em” Hoa Chiêu nói.“Diệp Đan không phải là người nhà họ Diệp nữa, Vương Kiến là chồng trước của Diệp Đan thì có liên quan gì đến em chứ?”.“Con người ta có quá nhiều phiền não, mặc kệ là ai, dù cho có tiền hay không cũng đều vậy”. Trong phòng không có người ngoài, Diệp Thư ngã vào sô pha cảm thán.Giống như cô, hiện tại là một trong số những người giàu có nhất thế giới, vừa có thân phận, địa vị, tiền bạc, vừa có chồng con, trai gái song toàn, làm cho người khác hâm mộ muốn chết.Chắc cô phải trải qua mười kiếp làm người tốt mới có thể đầu thai tốt như vậy.Nhưng khi cô còn nhỏ cũng quậy đến gà bay chó sủa, là một đứa trẻ bình thường trong đại viện, lớn lên gặp mẹ chồng cực phẩm, chồng trước cực phẩm, đến cô em chồng cũng là cực phẩm.Ly hôn rồi lại tái hôn, gặp được người đàn ông tốt, cô mới có được cuộc sống thư thái mấy năm nay.Sau đó… Mặc dù chuyện của Diêu Khôn và Tạ Liên Na là giả, nhưng hiện tại cô lại mất đi thứ quan trọng nhất chính là sức khoẻ.Tuy rằng Hoa Chiêu nói bệnh của cô có thể chữa khỏi, cô rất tin tưởng, nhưng vào những lúc đêm khuya tĩnh lặng là thời điểm tâm tình cô sa sút nhất, cô không nhịn được nghĩ bản thân mình chết đi bỏ lại ba đứa con phải làm sao bây giờ, nghĩ đến đó cô lại rơi nước mắt.Thôi xong, Diệp Thư lại muốn khóc.Hoa Chiêu nhìn ra đây một trong những tác động của thuốc độc, làm cho tâm trạng chị ấy âm u hậm hực khó hiểu, khuyên giải cũng không tác dụng.Biện pháp cấp bách là tìm ra người hạ độc, sau đó ép đối phương giao ra cách giải độc.Đang lúc Hoa Chiêu gấp gáp thì điện thoại trong phòng vang lên, cô bắt máy, là Diệp Danh gọi.“Bên em có thể bắt đầu rồi”Hoa Chiêu nháy mắt đã hiểu: “Được”Dứt lời hai người đều cúp máy.“Chị, em bắt đầu chuẩn bị việc ly hôn giúp chị” Hoa Chiêu cười nói.Diệp Thư thoáng sửng sốt, hiểu ý của Hoa Chiêu, chính là muốn bắt đầu điều tra hung thủ.Cô ấy lập tức lên tinh thần. Dù có doạ sợ Diêu Khôn cũng không quan trọng bằng việc cô ấy muốn sống.“Cứ làm đi, chị sẽ phối hợp với em” Diệp Thư nói.Nghe chị ấy nói như vậy, Hoa Chiêu mới yên tâm hơn.Cô chỉ sợ lát nữa Diệp Thư nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Diêu Khôn lại không nhịn được nói sự thật cho anh ấy biết thì không tốt lắm.Diêu Khôn vẫn còn đang nằm trong diện tình nghi.Hai người là anh em họ thì sao? Anh chị em ruột thịt, thậm chí cả bố mẹ con cái, chỉ vì lợi ích có thể đánh nhau đến thừa sống thiếu chết.Hoa Chiêu lấy điện thoại liên hệ phía công ty luật sư của mình bên kia, nói hắn lập tức đại diện cho Diệp Thư làm đơn khởi tố ly hôn, đóng băng tất cả tài sản sở hữu dưới danh nghĩa của Diệp Khôn và Diệp Thư.Bắt đầu hành động.Diệp Khôn rất nhanh đã nhận được văn kiện của luật sư gửi đếnLuật sư có danh tiếng đều có thủ đoạn chồng chất, tài sản của hắn cũng bị đóng băng, sổ sách Diêu Ký bị tạm ngưng.Hai vợ chồng họ có rất nhiều cổ phần chung.Mọi người đều xôn xao, ai cũng suy đoán tập đoàn Diêu Ký xảy ra chuyện gì, có phải sắp phá sản không?.Điều này vô cùng bất lợi đối với việc kinh doanh của công tyNhưng lúc này Diêu Khôn hoàn toàn không quan tâm điều đó. Hắn cầm điện thoại bấm một dãy số, điện thoại gọi đến nóng máy vẫn không thông.Hoa Chiêu không nhận điện thoại của hắn.Diêu Khôn lại gọi đến nhà cha vợ, nhà cha vợ cũng không có ai.Diệp Mậu đi công tác, Mầm Lan Chi ra ngoài đóng phim.Bà già rồi nhưng càng lớn tuổi bà lại càng nổi tiếng, hiện tại những vai lớn tuổi nếu không phải bà đảm nhận thì không ai có đủ đẳng cấp để nhận nó.Trán Diệp Khôn đổ mồ hôi, cuối cùng lấy điện thoại gọi cho Diệp Danh.Diệp Danh nghe máy.“Anh cả! Em xin lỗi, em sai rồi, anh cho em một cơ hội để sửa sai đi!” Diêu Khôn liên tục mở miệng xin lỗi.“Ồ? Vậy cậu sai ở đâu?” Diệp Danh hỏi hắn.Diêu Khôn…. “Em không nên tiếp xúc quá nhiều với Tạ Liên Na, nhưng anh phải tin em, em tuyệt đối không có chuyện gì với cô ta! Em cũng không làm bất cứ điều gì có lỗi với Diệp Thư!”“Tốt nhất nên như thế.” Diệp danh nói.“Anh cả à! Chuyện ly hôn chắc anh biết chứ? Em sẽ không ly hôn! Kiên quyết không! Em yêu cô ấy và ba đứa nhỏ, em không thể sống thiếu bọn họ!” Diêu Khôn la to.Diệp Danh đưa điện thoại cách xa một chút, thật buồn nôn, nhưng khoé môi anh vẫn mỉm cười, hy vọng Diêu Khôn làm được như lời hắn nói.“Nói với tôi cũng vô dụng, đây là ý của tiểu Thư, tôi chỉ giúp nó làm những điều nó muốn thôi”. Diệp Danh nói.“Anh cả! Anh không thể làm như vậy!”Diệp Danh “Bang” một cái cúp điện thoại, nói với thư ký: “Nếu anh ta điện thoại đến thì cứ trực tiếp từ chối.”“Vâng, tôi đã biết” Thư kí thành thật nghiêm túc trả lời, anh ta cảm thấy mình đã không cẩn thận biết được chuyện riêng tư của ông chủ, anh quyết định quản thật chặt miệng mình, tuyệt đối không để lộ ra ngoài một chữ.Nhưng Diệp Thư muốn ly hôn, ông chủ làm anh trai mà lại ủng hộ chuyện ly hôn như vậy, không một chút nhượng bộ nào.Qua cuộc gọi với Diệp Danh, xác nhận chuyện ly hôn không phải là hiểu lầm mà do quyết định của Diệp Thư, Diệp Khôn không còn giống như ruồi nhặng không đầu bay loạn xạ nữa, cho dù tìm mọi cách cũng vô dụng.Chuyện ở công ty còn chưa giải quyết thì trong nhà lại thêm chuyện này, vết thương của hắn vẫn chưa lành, mấy hôm nay luôn gắng gượng chống đỡ, nhưng lúc này cả người hắn đã không chịu đựng nổi mà ngã quỵ xuống đất.Diệp Khôn ngã xuống đụng trúng xương sườn còn chưa kịp lành, làm hắn đau đến hôn mê bất tỉnh.Trong văn phòng chỉ có một mình Diêu Khôn, hai giờ sau mới có người phát hiện hắn bị ngất.Hoa Chiêu hơi không đành lòng, nhưng càng như thế thì khả năng loại trừ hiềm nghi trên người Diệp Khôn càng cao.Cô không dám nói việc này cho Diệp Thư biết, sợ chị ấy đau lòng.Vừa có lệnh đóng băng tài sản, bên toà án đã cho người đến nhà kiểm kê tài sản, bao gồm bất động sản của Diệp Khôn.Một đám người hung hăng trực tiếp xông vào nhà đuổi tất cả mọi người ra ngoài, bảo an và người giúp việc trong nhà đều sững sờ.Bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã bị đuổi ra ngoài sân, sau đó mới nghe được ngọn nguồn mọi chuyện.Có người lập tức nói: “Chúng tôi muốn lấy lại đồ đạc của mình”.“Không được! Ai biết cái nào là của anh? Hay đều là của chủ nhà?”“Chúng tôi chỉ lấy đồ trong phòng mình” Mấy vệ sỹ và bảo mẫu nôn nóng nói.Bọn họ chỉ thích trữ tiền mặt, không thích dùng thẻ ngân hàng nên hầu hết tất cả mọi người đều cất tiền bạc và những đồ quý giá của mình trong phòng.Bây giờ không cho bọn họ vào lấy, đợi lát nữa chỉ sợ không còn gì!“Không được!” Nhân viên công tác nói: “Mọi người yên tâm, những đồ vật này sẽ được đăng kí tạm giữ, chờ có kết quả điều tra sẽ trả lại cho mọi người.Nói thế chẳng khác nào chưa nói, càng làm cho người khác sốt ruột hơn, bọn họ không tin vào điều này!Đến lúc đó đăng kí xong lại nói không có, đồ bị lấy mất thì bọn họ cũng chẳng có cách nào.Nhưng bọn họ không dám náo loạn vì có cảnh sát cầm súng phối hợp bên cạnh người đang thi hành án.Phần lớn vệ sỹ nhà Diệp Thư là người châu Á, nên bọn họ cũng không dám làm cứng, nếu không thì….Cũng bởi vì là người châu Á, nên bọn họ tương đối “lý trí”, biết có náo loạn cũng vô dụng, đành phải nản lòng chấp nhận không dám lộn xộn nữa.Vài người bắt đầu nghĩ cách nhờ sự giúp đỡ từ Diệp Thư, hoặc nghĩ muốn tiếp tục đi theo cô làm việc.Nếu để bọn họ lựa chọn giữa Diêu Khôn và Diệp Thư khi hai người ly hôn, đương nhiên bọn họ sẽ chọn Diệp Thư.Vì bà chủ là người hiền hoà rộng lượng, thường ngày đối xử rất tốt với bọn họ.Còn Diêu Khôn, đâu ai biết được anh ta sẽ tìm về một bà chủ mới thế nào?Trong đám người, ánh mắt một tên vệ sỹ có chút lập loè, cộng thêm khuôn mặt lộ vẻ hoang mang lo sợ.Một nhân viên công tác bên toà án thấy vậy, lập tức khoá chặt mục tiêu trên người hắn ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận