Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 296 - Đến Ở.



Chương 296 - Đến Ở.



Chương 296: Đến Ở."Mẹ yên tâm đi, chỉ cần mẹ muốn đi ra ngoài bán hàng, con cam đoan mẹ có bán có bán bao nhiêu cũng không hết thứ để bán." Hoa Chiêu cười nói."Bán cái gì nữa à?" Trương Quế Lan có chút tò mò mà hỏi thăm."Đợi hạt hướng dương bán xong rồi nói sau, nhiều hơn nữa mẹ cũng không đủ sức bán." Hoa Chiêu nói.Điều này cũng đúng.Buổi chiều Trương Quế Lan không đi bán hạt hướng dương, bà cũng không quên mục đích chính của mình là ở cùng Hoa Chiêu.Hoa Chiêu thật sự mệt mỏi sau khi làm giáo viên cả buổi sáng, việc dạy kèm bài tập cho bọn trẻ lớp 1, lớp 2 quả thật là cực hình ... Cô đã cố gắng rất nhiều để không mất hình tượng một người chị hiền lành của mình sụp đổ, nên buổi chiều cô cần phải nghỉ ngơi.!Diệp Thư tới tìm cô chơi, thuận tiện mang đến cho cô một giỏ cam vốn muốn tặng cho cô, nhưng cũng không rảnh để lấy cam ra.Cô cưỡi xe đạp, trước xe sau xe đều cột vài cái túi đầy tràn. Mẹ một chút cũng không có giữ lại, cô vừa nhìn đã biết, địa vị của Hoa Chiêu bây giờ so với cô còn cao hơn! Bởi vì trước kia mỗi ngày cô ăn nhiều hơn mấy quả cam, mẹ liền đau lòng!Nghĩ đến cái này, Diệp Thư liền cùng Hoa Chiêu nói. Mẹ tốt, đến mỗi làm cho cô cũng có thể trông thấy, quan hệ mẹ chồng con dâu hòa thuận, gia đình mới có thể thực sự hòa thuận.Hoa Chiêu cười tủm tỉm: "Mẹ thật tốt, tý nữa lúc chị trở về, cũng mang cho bà ấy một ít đồ ăn ngon đấy, ta từ quê quán mang đến rất nhiều hoa quả khô tự làm, ăn hay pha trà đều không tệ.""Còn có thể pha trà?" Diệp Thư hỏi.Trước kia Hoa Chiêu cũng cho cô hoa quả khô gửi qua bưu điện, là ăn cực kỳ ngon, nhưng chưa nói có thể pha trà.Hoa Chiêu vỗ đầu: "Xem, em quên mất." Trà hoa quả ah, ở trong tiền thức của cô hẳn là không cần phải nói mọi người cũng biết cách thưởng thức, nào có làm ăn…Lại quên người ở thời đại này khả năng đều chưa từng nghe qua."Em ngâm một ly cho chị nếm thử." Hoa Chiêu lập tức động thủ.Kỳ thật hoa quả trong tay cô chủng loại không phong phú, chỉ có mâm xôi, dây tây, nho, táo, lê. Ở Đông Bắc chỉ có thể sinh ra một ít hoa quả như vậy. Nếu ở phía nam nha, bây giờ có thể có cả trăm loại quả ngâm trà.Nhưng là hoa quả từ trong tay cô đi ra, cái hương vị kia sẽ không có bất cứ loại hoa quả nào có thể so được đấy.Một ly trà hoa quả đi ra, Diệp Thư lập tức bị chinh phục.“Làm sao em có thể hưởng thụ cuộc sống như thế này được!” Cô ấy thốt lên.“Bởi vì trước đây không cần học hành, làm việc, cho nên mỗi ngày đều chỉ nghĩ đến ăn.” Hoa Chiêu cười nói.Diệp Thư phụt cười: "Nghe nói trước kia em nặng hơn 100 cân, chị vẫn luôn quên hỏi em, là thật hay giả?""Thật sự, 100 cân là ít nhất rồi, thực tế là 130 cân.""Oa!" Diệp Thư sợ hãi thán phục mà không nói: "Em làm như thế nào mà gầy xuống hay vậy?""Mang thai, ăn không ngon, liền gầy." Hoa Chiêu nói.Diệp Thư biểu cảm lập tức có chút vặn vẹo, cô ấy nhẫn nhịn cả buổi, đến mức mặt đỏ rần, mới hỏi chuyện mình vẫn muốn hỏi nhất, nhưng luôn xấu hổ mà đề cập đến: "Em cùng tiểu Thâm lúc trước, hơn 100 cân, hắn…" Hắn như thế nào mà hạ thủ được!Hoa Chiêu bụm mặt cười hì hì, tới gần cô ấy, nhỏ giọng nói: "Xem chị là chị em tốt của em, em sẽ nói thật với chị.""Em nói." Diệp Thư kích động mà chờ ở bên cạnh."Thực tế, là em động thủ trước đấy…Em sức lực lớn, anh ấy phản kháng không được." Hoa Chiêu nói.Diệp Thư há to mồm...Hoa Chiêu cười ha ha.Diệp Thư cũng cười. Cô không tin điều đó.Hoa Chiêu xinh đẹp như vậy, 130 cân khẳng định cũng xinh đẹp, tựa như Dương Ngọc Hoàn? Về phần nói em trai khi lực nhỏ, cô lại càng không tin. Em trai của cô chính là, không muốn cho người ta biết mình háo sắc…Hai người cười toe toét cả buổi, Hoa Chiêu đột nhiên nhớ tới hỏi: "Chị không phải đã điều công tác về bên này sao? Nhưng sao em thấy chị giống như là không có công việc vậy? Cũng không đi làm?""Chị không muốn động, có mấy buổi diễn đều đẩy đi." Diệp Thư nói ra: "Đợi chuyện này qua rồi nói sau, em không biết, một đám phụ nữ ở đơn vị, là điều kinh khủng đến mức nào, các cô ấy trong mắt cũng không có chuyện gì khác rồi, chỉ có chuyện vụn vặt của nhà người khác."Cô có thể tưởng tượng, nếu cô đi làm, người khác cũng không dám nói gì với cô, có nói cũng là hai mặt, ở trước mặt cô thì cười hì hì, sau lưng lại nói huyên thuyên, dối trá làm cho người ta muốn ói."Hơn nữa, chị cũng 30 tuổi, lễ mừng năm mới chính là 31 rồi." Diệp Thư quát to một tiếng: "Kỳ thật tuổi mụ cũng 32 rồi! ! Chị là một bà già rồi! !"Tuổi 32, đối với sự nghiệp diễn xuất hiện tại mà nói, thật là tuổi rồi, nên lui về tuyến hai rồi.Các chương trình biểu diễn chính của cô trước đây là khiêu vũ và kịch, rất thích những diễn viên trẻ hơn.Hơn nữa cô lại là nhảy dù tới, người ta trong hầm đều có củ cải trắng, lại là củ cải trắng trẻ tuổi, cô dựa vào cái gì mà cùng người ta chen vào à? Dựa vào gia thế? Đây không phải là khi dễ người ta nha, cô khinh thường.Không dựa vào gia thế, ở đây cũng không phải là đoàn đội quen thuộc của cô, mà là thủ đô nhân tài đông đúc, trước kia người được phân làm việc với cô, đều là phối hợp diễn, hiện tại cô biến thành phối hợp diễn rồi.Trong lòng cô không tiếp nhận được, liền không đi."Vậy chị đổi lại công tác?" Hoa Chiêu đề nghị nói.Dù sao diễn viên hiện tại kiếm được ít hơn, cô ấy vẫn ở trong đoàn văn nghệ, không thể so sánh với những nữ diễn viên sẽ được trả nhiều như vậy ở thế hệ sau. Tất nhiên, mức lương cao hơn nhiều so với người bình thường."Chị không nỡ số tiền này, chị cũng muốn mua một căn nhà thuộc về mình, chị không muốn ở trong nhà nữa, chị sắp bị mẹ bức điên rồi." Diệp Thư nói thẳng."Em cho chị vay tiền ah." Hoa Chiêu nói ra.Vốn lúc có 10 vạn cô cũng không có ý định cho mượn đấy, sợ mang thêm thù oán, nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn với cô ấy liền phát hiện, Diệp Thư không phải người như vậy, về sau cô ấy tuyệt đối trả nổi số tiền này.Hơn nữa, cô hiện tại đã thu vào 60 vạn, không cho Diệp Thư mượn nổi hai ba vạn mua một căn nhà, cũng không thể nào nói nổi rồi.Dù là Diệp Danh, cô cũng muốn cho mượn đấy, để xem một ngày nào đó có cơ hội, sẽ đề cập đến chuyện này với anh cả.Diệp Thư không có há miệng cự tuyệt, mà là trầm mặc một hồi, rồi nói ra: "Đợi lúc nào chị cần lại nói với em, nói cho em biết, hiện tại cũng không phát hiện căn nhà nào tốt.”Nếu như Hoa Chiêu chỉ có 10 vạn, cô cũng sẽ không mở miệng, nhưng là 60 vạn…Hoa Chiêu lại một bộ không quan tâm đến tiền bạc, cô cũng không muốn làm kiêu.Cô thật sự là sắp bị mẹ bức điên rồi."Em biết không? Chị không đồng ý đi xem mắt, hôm trước bà ấy liền trực tiếp đem người mời đến trong nhà rồi!" Diệp Thư phát điên nói: "Bà ấy đến cùng là muốn làm gì? Hôn nhân kinh khủng mức nào, chị thật vất vả mới nhảy ra, bà ấy vì cái gì lại muốn đem chị đẩy vào trong hố lửa một lần nữa? !"Khổng Kiệt đã xóa bỏ tất cả những tưởng tượng đẹp đẽ của cô về tình yêu và hôn nhân, và cô không bao giờ muốn kết hôn lần nữa trong đời."Chị cũng sắp 31 rồi, bà ấy sợ chị kết hôn chậm lại không thể sinh con, già rồi cô đơn ah." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thư sững sờ: "Em ngược lại là biết rõ tâm tư của bà ấy."Vấn đề này cô đương nhiên cũng hỏi qua mẹ, mẹ chính là nói như vậy. Ở trong mắt mấy người trưởng bối, gia đình, con cái, chính là chỗ dựa, là già rồi còn dựa vào, bằng không thì lúc tuổi già trở thành mẹ goá con côi, thật đáng thương."Em sinh nhiều thêm mấy đứa nhỏ, chị già rồi có thể thường xuyên đến nhà em ở chung không?" Diệp Thư vui đùa nói.Nhưng Hoa Chiêu thấy được trong đáy mắt cô ấy có thấp thỏm không yên.Trong lòng cô lập tức cũng khó chịu theo, tính toán, Diệp Thư là sinh ra ở những năm 40, cô ấy cũng chân chính là "Thế hệ trước", những tư tưởng kia cô ấy khẳng định cũng có, cô ấy kỳ thật cũng sợ chính mình lúc tuổi già cô độc a?"Chị bây giờ cứ tới đây a." Hoa Chiêu kéo tay cô ấy: "Mẹ em vừa tới, lại không có công tác, không có hộ khẩu, trong lòng bà ấy luôn bất an, em tìm cho bà ấy công việc bán hạt hướng dương, bà ấy lúc trời tối đều muốn đi ra ngoài kiếm tiền, em ở nhà cũng thật nhàm chán ah, cùng ông nội và mấy đứa bé ở một chỗ, đến cùng không bằng ở cùng một chỗ với chị có chuyện nói."Cô nói rất chân thành lại nghiêm túc, Diệp Thư động tâm rồi.Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn trông thấy Trương Quế Lan cùng bọn nhỏ đều ở trong phòng bếp, một bên nấu cơm một bên thảo luận chuyện buôn bán.Cái dạng người nào nhìn có thể mua, cái dạng người nào chỉ là đến ăn thử, vốn không muốn mua, cái dạng người nào không có tiền, ăn ngon cũng sẽ không mua.Mấy người thảo luận đặc biệt sôi nổi.Xem ra là thật sự vội vàng làm kinh doanh đây này."Bán được cũng không ít đâu, hạt hướng dương bán 5 đồng tiền một lượng, bà ấy buổi chiều không đi ra ngoài, sẽ mất 75 đồng tiền ah, đừng nhìn bà ấy không nói, trong nội tâm khẳng định rất đau lòng." Hoa Chiêu cũng nhìn ra ngoài cửa sổ cười nói."Oa! Nhiều như vậy! Chị cũng muốn đi ra ngoài bán hàng rồi!" Diệp Thư vui đùa nói. Cái này thật sự là nói giỡn, cho dù có thể kiếm được 750, cô cũng tuyệt đối sẽ không đi trên quảng trường bán hạt hướng dương."Đến mà đến nha, mẹ em buổi tối không ở lại chỗ này, ông nội lại ở hậu viện, một mình em ở tiền viện, kỳ thật buổi tối có chút sợ hãi! Vạn nhất có chuyện gì, em có hô nát cổ họng cũng không có người nghe thấy!" Hoa Chiêu đong đưa cánh tay Diệp Thư nói ra.Diệp Thư cảm thấy mình không có lý do gì để cự tuyệt: "Được rồi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận