Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1228 - Có Một Phần Của Cô Ta.



Chương 1228 - Có Một Phần Của Cô Ta.



Chương 1228: Có Một Phần Của Cô Ta.Tôn Tiểu Kiều làm thế nào cũng không nghĩ tới thiếu niên ngây thơ toàn thân cơ bắp này, sẽ là đồng bọn của người đàn ông kia.Hoặc là nói, đồng lõa của cô ta.Nhưng bây giờ hắn có ý gì?"Cậu muốn tôi cõng cái nồi này? Rồi cũng sẽ khai ra tôi? " Cô ta hiện tại bị dọa, ai cũng không tin!Thiếu niên âm trầm nhìn cô ta, trên mặt không còn chút ngốc nghếch nào, chỉ còn lại âm ngoan cùng chán ghét.Cũng tại kẻ ngu xuẩn này hại hắn bại lộ!Không chừng còn hại chết hắn!Nhưng đây là mệnh lệnh bên trên, hắn có thể làm gì? Hắn không thể chống cự."Lát nữa tôi đi hái nấm, buổi tối sẽ nấu canh nấm và nấm nướng, buổi chiều cô vào bếp đưa nấm." Thiếu niên nói."Phiền toái như vậy làm gì! Tôi sẽ đưa nấm cho cậu ngay bây giờ! Đến lúc đó cậu trực tiếp cho vào canh, tiết kiệm nhiều thời gian hơn!” Tôn Tiểu Kiều nói xong liền muốn trở về lều lấy nấm.Cô ta sớm đã quên để cho cô ta tự mình hạ độc là muốn cô ta lên cùng một thuyền, mặc dù nhớ rõ, hiện tại cô ta căn bản không muốn gia nhập cái hội này.Lúc trước không có biện pháp, không biết còn có trợ thủ! Muốn giải quyết Hoa Chiêu, chỉ có thể tự mình làm.Bây giờ lại không giống, có người khác làm thay là một điều không thể tốt hơn!"A." Thiếu niên cười lạnh một tiếng: "Cô không đến, cô có tin hay không, tối nay người chết chính là cô!”Tôn Tiểu Kiều hít sâu một hơi, cô ta tin.Thiếu niên xoay người rời đi."Chờ đã! Cậu muốn đầu độc ai vào đêm nay?” Tôn Tiểu Kiều hỏi: "Toàn bộ đoàn làm phim sao?”Thiếu niên quay đầu lại cười lạnh với cô ta: "Không phải tôi muốn đầu độc ai, là cô muốn đầu độc ai, cô muốn đầu độc tất cả mọi người, thì cho độc vào canh, cô muốn độc chết người nào đó, thì cho vào trong xiên nấm nướng.”Mà hắn, chẳng qua là thay cô ta cõng nồi!Mặc dù hiện tại Trang Lỗi đã bại lộ, bị người phụ nữ ngu xuẩn này lừa chết, bên trên lại còn cảm thấy người phụ nữ thuần khiết này có tác dụng, so với hắn còn có tác dụng hơn!“Không đến, người chết chính là cô!” Thiếu niên oán hận nói một tiếng, quay đầu bỏ đi.......Xa xa Hoa Chiêu nghe rõ ràng, cô còn chụp lại.Chẳng qua kỹ thuật máy ảnh hiện tại có hạn, khoảng cách quá xa, miễn cưỡng có thể làm cho người quen nhận ra hai người bọn họ.Đối với nội dung cuộc trò chuyện của họ, cô không thể ghi lại nó.Bây giờ để cho cỏ nhỏ đưa một cái máy ghi âm qua cũng không thích hợp.Hai người này làm bộ như đang mục nước rồi bất ngờ gặp nhau, cô cũng không thể vừa vặn ném ở đó một cái máy ghi âm đang ghi âm."Họ đang nói về cái gì vậy?" Diệp Thâm đi tới hỏi.Bọn họ hiện tại đang ở trên một sườn núi, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy hơn phân nửa mấy chục người của đoàn làm phim.Anh cũng nhận thấy hai người kia đang nói chuyện ở xa.Hoa Chiêu cân nhắc khoảng cách một chút, mấy ngàn thước, nói cô có thể nghe thấy thì có chút quá đáng."Không biết, bất quá em nhìn thấy sắc mặt thiếu niên kia không tốt, không biết hắn có thể có chuyện gì mà tìm Tôn Tiểu Kiều." Hoa Chiêu nói."Ừm." Tầm mắt Diệp Thâm vẫn luôn ở trên người thiếu niên kia.Ánh mắt của anh không tốt bằng Hoa Chiêu, bất quá cũng cảm thấy thiếu niên này có chút không giống lúc trước gặp.Bước chân rất ổn định, khoảng cách mỗi bước chân cũng không kém chút nào.Đây chắc chắn là kết quả của việc được huấn luyện lâu dài."Chúng ta trở về đi." Diệp Thâm nói."Được." Hoa Chiêu đáp ứng, quay đầu lại gọi mấy đứa nhỏ đang lăn lộn trên bãi cỏ trở về ăn cơm.Trên thảo nguyên này, mặc dù cái gì cũng không có, chỉ là lăn qua lăn lại, cũng làm cho tâm tình người ta rất tốt.Bữa trưa bình thường không có gì lạ, bất quá Hoa Chiêu vì hợp đàn, cùng mọi người ăn một nồi cơm lớn.Đầu bếp Tôn bị sa thải, không ai dùng hắn nữa, tiêu chuẩn phòng bếp tăng vọt, bọn nhỏ cũng có thể nuốt xuống.Bọn chúng cũng không phải luôn ăn đồ ăn Hoa Chiêu nấu, Hoa Chiêu sẽ có lúc không ở nhà...Và sau khi chúng đi học thì ăn trưa ở trường.Hơn nữa Hoa Chiêu cố ý để cho bọn chúng nếm thử đồ ăn bên ngoài, tránh cho một ngày nào đó lại cho cô một câu "Sao không ăn thịt".Nhìn thấy cô đến ăn chung nồi cơm lớn, ánh mắt Tôn Tiểu Kiều giãy dụa.Hiện tại cô ta chỉ muốn độc chết mấy người Hoa Chiêu, Đào Lam, Triệu Nhã Đình, và Dương Lập, bọn họ chạy ra ăn nồi cơm lớn làm gì?Mấu chốt là Hoa Chiêu ăn nồi lớn, Miêu Lan Chi và Diệp Thâm cũng ăn nồi lớn.Cô ta không muốn đầu độc Diệp Thâm, cũng không muốn độc chết Miêu Lan Chi.Miêu Lan Chi trong mắt cô ta, đã là mẹ chồng của cô ta, hơn nữa còn là một bà mẹ chồng dễ lừa gạt.Bà ta khẳng định dễ xử lý hơn so với những người đàn ông khác của Diệp gia.Cô ta cùng Miêu Lan Chi trước kia cũng có chút tình cảm có thể lợi dụng, cho nên bà ta phải còn sống.Hoa Chiêu vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm với Tống Tuyết, hỏi buổi sáng cô ta quay phim ở đâu.Tống Tuyết vui vẻ vô cùng, chính là như vậy, xa thơm gần thối, cách Hoa Chiêu xa một chút hiệu quả ngược lại tốt.Cô ta bắt đầu nói cho Hoa Chiêu một hổi.Hoa Chiêu hình như rất tò mò về đề tài hôm nay, vẫn hỏi không ngừng, cho đến khi ăn cơm cũng không nói hết.Vừa vặn buổi chiều Tống Tuyết cũng không có cảnh diễn gì, hai người bọn họ vẫn nói chuyện.Cô ta chỉ diễn một vai tôm tép, kỳ thật cảnh quay ở thảo nguyên đã sớm kết thúc, hiện tại chờ trở về quay thêm một cảnh nữa là xong việc.Buổi chiều Hoa Chiêu không có ý định đi ra ngoài chơi, Diệp Thâm ngược lại có, anh phát hiện thiếu niên kia cõng sọt liễu đi ra ngoài, anh liền mang bọn nhỏ đi theo từ xa.Hai giờ sau thiếu niên đó đã trở lại.Lúc này chính là buổi chiều, ánh mắt Tôn Tiểu Kiều vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng thiếu niên, phát hiện hắn đã trở lại, lập tức như ngồi trên đống lửa.Cuối cùng cắn răng, trở về lều của mình.Hiện tại cô ta cũng chỉ diễn một vai tôm tép, cảnh phim thuộc về cô ta cũng đã quay xong, còn lại đều là của người khác.Hoa Chiêu nhìn Tôn Tiểu Kiều từ trong lều đi ra, lập tức nói với Tống Tuyết: "Ai nha, hình như lúc trước cô đã nói muốn mượn sách của tôi, tôi đã đáp ứng cô, quay đầu lại liền quên mất, hiện tại mới nhớ tới, đi, theo tôi đi chọn sách.”"Ha ha, tôi cũng đoán được cô đã quên." Tống Tuyết vui vẻ đứng lên.Nhưng lúc trước cô ta cho rằng Hoa Chiêu cố ý mượn cớ vì không muốn....Chuyện này thật không có, Hoa Chiêu hiện tại có bốn đứa nhỏ cần chăm sóc, còn phải bận rộn quay phim, có đôi khi những chuyện thuận miệng đáp ứng thật sự không nhớ được.Bây giờ muốn tìm cớ để Tống Tuyết đi cùng cô mới đột nhiên nhớ tới.Hai người đi về phía lều của Hoa Chiêu, dựa theo quỹ tích hành động của Tôn Tiểu Kiều, hẳn là có thể gặp mặt.Thế nhưng trên thảo nguyên rộng lớn không cần đường, khu sinh hoạt này cũng không có đường.Tôn Tiểu Kiều hiện tại đang cầm một gói nấm độc đến lều bếp, không muốn nhìn thấy Hoa Chiêu và Tống Tuyết, cho nên cô ta rẽ vài bước, vòng qua.Điều này không có gì kỳ lạ, không muốn gặp phải những người đáng ghét tất nhiên phải tránh.Nhưng điều đó không thể.Ngón tay Hoa Chiêu ngoắc ngoắc, Tôn Tiểu Kiều đột nhiên cảm giác chân giống như bị cái gì đó quấn lấy, cô ta lập tức mất trọng tâm quỳ xuống bãi cỏ.Tống Tuyết lập tức cười to: "Ha ha ha, bình thân!”Tôn Tiểu Kiều lườm cô ta một cái, không muốn so đo với người sắp chết này, cô ta đã quyết định, nấm độc buổi tối, có một xiên cho Tống Tuyết!



Bạn cần đăng nhập để bình luận