Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1280 - Cùng Ngành Không Cùng Mệnh.



Chương 1280 - Cùng Ngành Không Cùng Mệnh.



Chương 1280: Cùng Ngành Không Cùng Mệnh.Xe hơi đến đất thầu trồng rau bên ngoài thành phố, sắc trời đã sáng rõ.Trong đất thầu trồng rau khí thế ngất trời, một đám đàn ông cởi trần chuyển thùng đựng hàng lên xe tải, một nhóm phụ nữ lần lượt mang từng chiếc thùng ra khỏi nhà kính.Nhìn thấy bọn họ, Điền Ngọc Sơn lập tức đi tới.Hắn là người thay thế Lý Nguyên quản lý cơ sở rau này, hiện tại Lý Nguyên đã xuống phía nam xây dựng một cơ sở rau khác."Số này gửi đi đâu?" Hoa Chiêu thuận miệng hỏi.Điền Ngọc Sơn nói: "Đây là cửa hàng bách hóa đặt, chia cho nhân viên làm phúc lợi.”Hoa Chiêu gật đầu, rau củ quả của bọn họ hiện tại cơ bản không bán lẻ nữa, đều đi theo con đường nội bộ, bị các đơn vị lớn đặt đi.Lúc đầu mấy chục nhà kính lớn, sau đó là mấy trăm cái nhà kính lớn, nhưng đối với thủ đô lớn như vậy mà nói, vẫn còn quá ít.Các đơn đặt hàng phụ thuộc vào việc cướp bóc.Tranh nhau đến tận trước năm mới, quà tặng trong lễ mừng năm mới năm nay đều đã được đặt xong.Gần sang năm mới, không có gì được hoan nghênh hơn dưa chuột và dưa hấu tươi ngon mọng nước."Mấy cái nhà kính lớn sắp xuất khẩu ở đâu?" Hoa Chiêu hỏi."Đi theo tôi." Điền Ngọc Sơn dẫn mấy người đi thẳng vào trong.Lúc đầu đây chỉ là một nhà kho bỏ hoang, được Hoa Chiêu cải tạo thành 40 nhà kính lớn và một kho bãi, hiện tại đất bên cạnh cũng được cô thuê lại.Kho hàng vẫn là những gì được xây dựng ban đầu, nhưng nhà kính lại nhiều hơn vài trăm.Bên ngoài nhà kho được bao quanh bởi lan can sắt, an toàn lại thuận tiện để tháo dỡ để tiếp tục mở rộng hàng rào.Ở trung tâm các nhà kính, lại dùng cọc gỗ cách ly ra mấy nhà kính lớn, nơi này đều là rau củ quả tinh phẩm có thể xuất khẩu.Những nhà kính này là những nhà kính thủy tinh đắt đỏ, trong đó có các thiết bị hiện đại, tưới nhỏ giọt, đèn bổ sung, quạt,….Chỗ để thao tác thủ công cũng rất rộng rãi, thuận tiện cho người đến thăm.Kể từ khi nơi này được hoàn thiện, đã có rất nhiều lãnh đạo lớn đến thăm.Trước đó Miêu Lan Chi bận rộn quay phim, nên đây cũng là lần đầu tiên đến, bà cũng vô cùng kinh ngạc như Đinh Lan Ngụy Phương và mấy cô gái khác."Thật giỏi, chỉ trồng một loại rau lại trồng nhiều giống như vậy, đây không phải là một quả dưa chuột sao?" Ngụy Phương nhìn một chuỗi dưa chuột mọng nước trên kệ lớn, đột nhiên nhớ tới hỏi: "Dưa chuột này bán được bao nhiêu một cân?”Hoa Chiêu này còn chưa biết, trồng cái gì, xuất khẩu cái gì cô đinh đoạt, bán bao nhiêu Diệp Danh định đoạt.Mấy cái nhà kính này kỳ thật là cô đưa cho Diệp Danh, những nhà kính bên ngoài kia mới là thứ cô dùng để kiếm tiền, những thứ này chỉ kiếm được ngoại tệ.Tất nhiên, cuối cùng ngoại hối sẽ được chuyển đổi thành tiền đồng, vẫn đưa về cho cô.Nhưng lợi ích mang đến cho Diệp Danh vẫn là rất lớn.Hoa Chiêu nhìn về phía Diệp Danh, Diệp Danh nói: "Ba đồng một cân."“Cái gì?" Tất cả mọi người hét lên: "Nó đắt tiền như vậy!"Dưa chuột vào mùa cũng chỉ 3 phân tiền một cân, mùa đông 3 mao tiền cũng có thể, làm sao có thể là 3 đồng một cân?Vậy một tháng lương của người bình thường cũng chỉ mua được 10 cân dưa chuột!Diệp Danh chỉ sợ dọa bọn họ, căn bản không nói cho bọn họ biết, 3 đồng này là đô la Mỹ.Chu Tình đột nhiên nói: "Đây là hàng xuất khẩu, người nước ngoài đều có tiền.”Mọi người lúc này mới phản ứng lại, đúng là như vậy.Nghe nói người nước ngoài kiếm được vài trăm đồng, mấy ngàn một tháng!Một nửa người ở đó lập tức hỏi Hoa Chiêu có thật hay không, hỏi cuộc sống nước ngoài của cô như thế nào.Một nửa còn lại nhìn nhà kho lớn trước mắt, từng hàng dưa chuột, tính toán bao nhiêu tiền.Mà ngoài nhà kính này, những nhà kính lớn như vậy nhiều không đếm xuể.Ngụy Phương đột nhiên hỏi: "Lan Chi, cơ sở rau này là của con dâu bà?”Miêu Lan Chi không trả lời trực tiếp, cười nói: "Nó học nông nghiệp, không trồng trọt thì làm gì.”Ánh mắt Ngụy Phương lóe lên, không nói gì.Đôi mắt của Triệu Tuệ hiếm khi rút ra khỏi người Diệp Danh, nhìn chằm chằm vào dưa chuột trên kệ, vẻ mặt rất muốn ăn.Dưa chuột 3 đồng, mùi gì?Hoa Chiêu tự mình hái một ít, rửa sạch dưới vòi nước ở đầu nhà kính, chia cho mọi người.Mọi người cũng không khách khí, nhà người ta buôn bán lớn, dưa chuột không đếm được, ăn một quả còn khách khí, ngược lại lộ ra các cô không phóng khoáng."A, thật ngọt! Dưa chuột rất thơm, không trách có thể bán đắt như vậy!” Triệu Tuệ nói.Ban đầu cô ta còn tưởng rằng người nước ngoài tiền nhiều ngu ngốc, Hoa Chiêu tìm được cơ hội lừa tiền.Ngụy Phương cũng bỏ đi ý định bán dưa chuột của mình, bà ta lớn tuổi như vậy, cũng chưa từng ăn dưa chuột ngon thế này."Đây là giống gì? Tại sao dì chưa từng ăn qua?” Ngụy Phương hỏi.Hoa Chiêu nhìn bà ta một cái, còn biết rau cũng có giống?Hiện tại những người nông dân lớn tuổi đều nghĩ rằng cây chỉ có một giống, dưa là dưa, ngô là ngô, gạo chính là gạo.Rất ít người biết rằng mỗi cây còn phân ra nhiều giống.Bọn họ chưa từng trồng qua, chưa từng tiếp xúc qua, đương nhiên không biết.Miêu Lan Chi đột nhiên nói: "Ai nha, tôi quên mất, trước kia bà đã nói qua, con trai bà hiện tại đang làm việc ở cục nông nghiệp đúng không?”Ngụy Phương lập tức có vẻ mặt khó chịu: “Đúng vậy, đều là do cha hắn, lúc trước cũng không dùng sức, chỉ sợ phiền toái bị người ta nói, cứ thế không quản, thằng cả cùng thằng ba nhà tôi đều bị phân về đơn vị ở Thanh Thủy, bà nói có tức hay không."“Đơn vị ở Thanh Thủy cũng tốt, an nhàn." Miêu Lan Chi nói: "Sống ở đâu mà không phải sống.”Ngụy Phương quay đầu, nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt.Thật sự là đứng nói chuyện không đau thắt lưng! Đơn vị ở Thanh Thủy tốt, sao hai đứa con trai của bà lại không đến đó mà làm?Bây giờ mở miệng lại sống ở đâu mà không phải sống, cuộc sống rất khác nhau đấy!Giống như bà, sống trong một ngôi nhà lớn, lái xe con, con dâu trồng rau trong nhà kính!Con trai bà ta đã bị phơi nắng đến tróc một lớp da rồi!Thật sự là cùng ngành nhưng khác mệnh, năm đó các bà cùng một ký túc xá, cùng nhau đi học, cùng nhau biểu diễn, cùng nhau trải qua nguy hiểm, chỉ bởi vì gả cho người khác nhau, cuộc sống đã trở nên khác biệt.Sớm biết như vậy.Khi ngẩng mặt lên, trên mặt Ngụy Phương lại treo nụ cười: "Không phải sao, ở đâu mà không phải sống. Nhưng tôi và hai đứa con trai bận rộn, ngược lại đối với việc trồng rau trồng dưa cũng cảm thấy hứng thú, dưa chuột này giống gì vậy? Có bán hạt giống không? Tôi trồng một ít cho nhà mình ăn!”Hoa Chiêu cười cười: “Có lẽ còn thừa chút hạt giống, lát nữa cháu đi vào trong kho tìm, tìm được sẽ lấy cho dì.”Nhóm hoa quả xuất khẩu này, đều được lai tạo thành giống không hạt.Bằng không người ta giữ lại hạt giống tự mình trồng, năm sau còn có mua của bọn họ nữa sao?Vậy thì không phải là kiếm tiền, mà là tặng cây rụng tiền cho người ta."Cám ơn." Ngụy Phương tươi cười nói: "Cháu nhìn xem còn có hạt giống tốt gì nữa, đều lấy cho gì một chút, cây gì cũng được, dì không chọn!”Hoa Chiêu cười cười, không nói gì, gật đầu.Tiếp tục đưa mọi người đến thăm các nhà kính khác.Mấy người lúc đi ra, đều ăn no."Đêm qua anh đã liên lạc với người mua, hắn muốn chúng ta nhanh chóng giao hàng." Diệp Danh nói."Vậy thì hôm nay." Hoa Chiêu nói: "Mấy cái nhà kính lớn cũng có thể gom góp được một container rồi.”Rau củ quả không chin một lần, phải thu hoạch từng đợt một.Diệp Danh cũng có ý này, lập tức đến văn phòng gọi điện thoại an bài.Bên này chất lên xe trực tiếp đưa đến bến cảng, bên kia có thể đưa vào container đã được cải tạo, sắp xếp một chiếc thuyền rời cảng sớm nhất.Mọi người cũng không ở trong nhà kính nữa, nơi đó quá nóng, các cô đến văn phòng xây dựng riêng ở bên cạnh nhà kho nghỉ ngơi.Ngụy Phương nhìn thấy tấm bảng "Phòng chứa hạt giống", lập tức đi tới, đẩy cửa ra muốn đi vào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận