Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 870 - Đính Hôn Biến Thành Kết Hôn.



Chương 870 - Đính Hôn Biến Thành Kết Hôn.



Chương 870: Đính Hôn Biến Thành Kết Hôn.Đem vách tường khôi phục hình dáng cũ là chuyện khẩn cấp nhất hiện tại, việc lấy những gì có ở tầng hầm thì cần rất nhiều thời gian.Thời gian đào hầm, thời gian vận chuyển, thời gian tàu chở đi.Đây là một khoảng thời gian dài, không thể để cho một nhà Địch Luân phát hiện, nếu không rất có thể sẽ không thể vận chuyển ra ngoài được.Làm thế nào họ không phát hiện ra?Tìm cho họ một việc khác để làm, để cho bọn họ gần đây không có tâm tư đi xuống tầng hầm.Hoa Chiêu cũng nghĩ đến điểm ấy, nháy mắt mấy cái hỏi: "Cho nên anh muốn?"Thời gian không đủ rồi.Diệp Thâm nói ra: "Ngày mai em xem hết kịch vui phải lập tức rời đi, mang theo bọn nhỏ, lập tức về nước."Hoa Chiêu lập tức khẩn trương nói: "Anh muốn làm gì? Gặp nguy hiểm sao?""Không nguy hiểm."Không có gì nguy hiểm hơn những chuyện họ sắp làm.Diệp Thâm nói xong ôm chặt Hoa Chiêu, hôn cô thật sâu.Vài giây sau mới miễn cưỡng mà buông cô ra: "Ngoan, lập tức rời đi, về nước chờ anh.""Thế nhưng em còn muốn giúp anh đào hầm." Có cô ở đây, đó chỉ là vấn đề trong vài phút.Tuy đến lúc đó cô sẽ không ăn gian nghiêm trọng như vậy, nhưng nhất định sẽ rút ngắn một ít thời gian."Không cần!" Diệp Thâm nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc hơn bao giờ hết.Chuyện anh cần làm quá mức nguy hiểm, một khi bị phát hiện, rất có thể sẽ mất mạng.Anh không thể để cho Hoa Chiêu mạo hiểm, cô còn đang mang thai con của anh, trong nhà còn có ba đứa bé chờ cô."Nghe lời, lập tức trở về nhà!" Diệp Thâm nhẹ nhàng đặt ngón trỏ trên môi cô: "Tin tưởng anh, anh sẽ bình an trở về."Nhìn ra quyết tâm của anh, Hoa Chiêu dừng lại hai giây, gật đầu đáp ứng.Diệp Thâm nhìn cô thật sâu, cuối cùng hôn xuống mội cô một cái, rồi quay người rời đi.Hoa Chiêu đứng nguyên tại chỗ, nửa ngày không nhúc nhích.Sau đó dị năng của cô lan tràn ra ngoài, bao trùm toàn bộ khu nhà cao cấp này, phóng xạ hơn về bốn phía.Rất nhanh cô đã phát hiện tòa nhà thuộc về cô và Diệp Thâm.Cô đã nhìn qua ảnh chụp, lúc trước cô đã mua nó dựa trên bức ảnh.Cách nơi này hơn 2000 mét, và có một hồ bơi lớn nhưng rất nông ở giữa.Hoa Chiêu dự đoán một chút phương hướng Diệp Thâm sẽ ra tay, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, rắc một nắm hạt giống.Hạt giống rơi xuống đất, cũng không sinh trưởng lên trên, mà bộ rễ điên cuồng lan tràn, làm tơi xốp đất đai.Như vậy, lúc Diệp Thâm tìm người đào, có thể tiết kiệm được chút công sức.Những điều cô có thể làm được cũng chỉ có như vậy.Hoa Chiêu sờ sờ bụng, chuyện này rất nguy hiểm, Diệp Thâm không nói cô cũng biết.Đừng nói để cho một nhà Mori bắt được tại chỗ, dù là để cho bọn hắn phát hiện chuyện này là do bọn họ làm đấy, bọn hắn cũng sẽ đuổi giết đến chân trời góc biển, không chết không ngừng.Cô có 4 đứa bé rồi, cô không thể vì cảm tình, không để ý bọn hắn.Hơn nữa, cô tin tưởng Diệp Thâm.Cô lặng yên nhìn Diệp Thâm làm mấy người vệ sỹ kia ngủ sâu, lại tìm một số thứ xung quanh Địch Luân gia, sắp xếp lại, sau đó đến phòng làm việc bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí lại nhanh chóng khôi phục lại tủ sắt cùng vách tường.Nhìn bằng mắt thường, đã không thể phát hiện được bất cứ dị thường nào.Cô kinh ngạc mà trừng lớn mắt, không thể không bội phục mấy "nhân sỹ chuyên nghiệp " như bọn họ, chuyện kỳ lạ gì cũng biết làm.Làm xong những chuyện này, thời gian cũng không còn nhiều rồi, Diệp Thâm trở về phòng nghỉ ngơi.Bất quá Hoa Chiêu phát hiện, anh căn bản không ngủ, mà vẫn nhìn về phía gian phòng cô.Lòng cô lập tức mềm thành một đoàn, anh nhất định không sao!...Sáng sớm, mấy người vệ sỹ trong phòng Diệp Thâm từng người từng người thức dậy.Sắc trời còn chưa sáng, trong phòng không có đèn, người tỉnh dậy trước không phát hiện những người khác cũng đang ngủ.Bọn hắn cũng không phải tụ lại cùng một chỗ, mỗi người ngồi cách nhau một đoạn. Bọn hắn cũng không bắt buộc phải đứng canh, mà tìm một tư thế thoải mái mà ngồi.Mọi người tỉnh lại nhất thời ngẩn ra, sau đó lập tức nhìn Diệp Thâm.Phát hiện anh vẫn nằm ở trên giường ngủ, vệ sỹ lập tức giả bộ như không có việc gì rồi, không muốn để cho người khác phát hiện bọn hắn lười biếng.Gần đây thật sự quá mệt mỏi, từ khi Diệp Thâm đến, công tác của bọn hắn liền nhiều hơn, ban ngày phải làm thủ vệ bình thường, buổi tối còn phải trông chừng hắn, khó tránh khỏi thỉnh thoảng sẽ chợp mắt.Bất quá chuyện này nhất định không được để người khác biết, Mori Địch Luân là người rất nghiêm khắc, biết chuyện này nhất định sẽ sa thải bọn hắn!Diệp Thâm cũng đã phát hiện điểm này, mới dám bỏ thuốc mê bọn hắn.Bằng không thì sau khi ra ngoài anh sẽ không thể quay trở về rồi, những người vệ sỹ này sẽ phát hiện ra sơ hở.Bởi vì thời gian yến tiệc đã sửa lại, là 9 giờ sáng, sắc trời mời vừa hừng sáng quản gia đã đi tới phòng của anh."Tô tiên sinh, nên thay quần áo rồi." Quản gia lấy ra lễ phục.Diệp Thâm không có bất kỳ cự tuyệt nào, cầm qua mặc vào.Đáy mắt quản gia lập tức lộ vẻ thoả mãn.Quần áo đã mặc vào, xem ra thật sự định cùng tiểu thư đính hôn rồi.Đây mới là chuyện một người đàn ông bình thường nên làm, ai có thể cự tuyệt một cô gái vừa xinh đẹp lại có tiền lại một lòng yêu mình như vậy?Bên này, động tác của Diệp Thâm rất nhanh chóng, Suzanna bên kia lại rất chậm.Cô ta thường tức giận khi rời giường, hiện tại lại sớm hơn thời gian đã định ra 2 giờ đồng hồ, làm cô ta bạo phát tính tình.Đợi đến khi thu thập mọi thứ xong, các tân khách đều đã tới đông đủ, thời gian vừa vặn 9 giờ.Suzanna soi gương, phủ lên nụ cười chuyên nghiệp, nâng làn váy xuống lâu rồi.Chiếc váy này được O'Neill tặng cho cô ta vào đêm qua, nói rằng đó là chiếc váy được mặc bởi một nữ hoàng nào đó khi kết hôn vào thế kỷ trước.Chiếc váy được khảm nhiều loại đá quý khác nhau rất lộng lẫy, cô ta rất thích nó vì có thể phát huy được hết khí chất của mình.Cô ta chắc chắn là trung tâm của sự chú ý ngày hôm nay ...Bước chân Suzanna dừng lại một chầu, cô ta trông thấy cô Phương.Cô ấy mặc chiếc váy công chúa màu hồng phấn đó, ngồi lặng lẽ trong góc, nhưng giống như một nàng công chúa thực thụ, cô ấy thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt, bất kể giới tính.Cô ta rời đi thật xa vẫn có thể nghe thấy các tân khách đều đang lặng lẽ nghe ngóng xem đó là ai.Tâm điểm của khách nhân? Rõ ràng không phải là cô ta.Mặc dù trong lòng không thừa nhận, lý trí của cô ta cũng nói cho cô ta biết, cô bé kia dung mạo và khí chất đều thắng cô ta một bậc.Ngay cả khi không có một chút trang sức nào trên người, cô Phương kia vẫn trông như một nàng công chúa.Mà cô ta, dù là ăn mặc như một nữ vương, cô ta cũng biết chính mình không có khí chất của một nữ vương.Suzanna lập tức tức giận đến mức muốn xông qua kéo xuống chiếc váy kia.Đó là của cô ta đấy, của cô ta đấy!"Nhìn cái gì đấy? Đi thôi." Diệp Thâm đột nhiên lên tiếng.Suzanna lúc này mới phát hiện, Diệp Thâm chờ cô ta ở cửa.Cô ta lập tức quên chiếc váy hồng nhạt kia, trên mặt phủ lên nụ cười chân thành tha thiết."Tô. . ."Nhưng mà Diệp Thâm đã quay người đi nhanh ra ngoài, cô ta bị vồ ếch chụp hụt.Suzanna sững sờ, đã đến lúc này rồi, còn cùng cô ta khẩu thị tâm phi?Diệp Thâm xuất hiện, lập tức làm cho các tân khách xì xào bàn tán.Bọn hắn rốt cuộc nhìn thấy người thật rồi, hơn nữa là chính mặt!Ân, xác thực anh tuấn, trách không được có thể vào được mắt của đại tiểu thư nhà Địch Luân.Lễ đính hôn đơn giản nhưng trang trọng, nên có rất nhiều tiết mục được thực hiện.Nhưng tiết mục đầu tiên vừa ra, Hoa Chiêu đã trừng lớn mắt.Không biết ở đâu lại mời đến mục sư người chủ trì đám cưới, vậy mà hỏi Diệp Thâm: "Anh có nguyện ý cùng tiểu thư Suzanna kết thành vợ chồng không?”"Cho dù đó là bệnh tật hay sức khỏe, nghèo đói hay giàu có, xinh đẹp hay mất mát, thành công hay thất bại, anh có sẵn sàng yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy không? Và anh có sẵn sàng chung thủy với cô ấy đến suốt cuộc đời không?"Đây không phải là lời tuyên thệ lúc kết hôn sao? Đính hôn cũng muốn hỏi một lần sao?Cô chưa từng dự đám cưới kiểu Mỹ nên không hiểu, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng!Xác thực không đúng, mắt Suzanna lóe lên ánh sáng giảo hoạt, đây không phải là lễ đính hôn, đây là nghi thức kết hôn!Đến cũng đến rồi, dứt khoát đem chính sự xử lý rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận