Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 759 - Chơi Bọn Họ Sao?



Chương 759 - Chơi Bọn Họ Sao?



Chương 759: Chơi Bọn Họ Sao?Ngô Nam lắc đầu: "Nói chúng ta làm gì thì chúng ta ãy làm cái đó, đừng thêm phiền, chị dâu khẳng định có chủ ý của mình, người ta thế nhưng là thủ khoa kỳ thi đại học, du học sinh, cái đầu óc kia, so với chúng ta còn có tác dụng hơn."Sự tích quang vinh của Hoa Chiêu, Lưu Tiền tất nhiên đều đã tuyên truyền cho cô rồi.Hơn nữa toàn bộ kế hoạch này về cơ bản đều do Hoa Chiêu lập ra, sau khi từng bước chấp hành xuống, bọn họ triệt để phục rồi.Tổn thất 70 vạn, cam đoan Văn Đạt đời này đều không thể xoay người nổi!Chỉ là từ đây về sau, không cần bọn hắn tham dự vào nhiệm vụ kế tiếp rồi, bọn hắn không biết là cái gì."Đừng chõ mõm vào, dựa theo kế hoạch mà làm, chúng ta sau nửa đêm sẽ đi." Ngô Nam nói ra.Trương Lượng nhẹ gật đầu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.Lát nữa bọn hắn phải "bỏ trốn" rồi, rất mệt mỏi.Chỉ chốc lát sau, mấy người tài xế lái xe lục tục đi vào nghỉ ngơi.Văn Đạt lại không vào, hắn để lại hai người lái xe cùng hắn gác đêm.Thời tiết tháng 10 hơi lạnh, nên họ không đi tuần tra hay gì cả, chỉ ngồi trong phòng khách sạn, gọi một bàn đồ ăn và trà, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, và thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài.Bốn góc sân có bốn bóng đèn, tuy rằng không sáng lắm, mờ mịt nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn rõ có người tới gần xe tải lớn hay không, cho nên ngồi ở đây là đủ rồi.Nhưng bọn họ sẽ không nghĩ rằng lúc này, tấm bạt phía sau mỗi chiếc xe tải lớn đều thủng lỗ chỗ, mỗi thùng hàng lớn đều bị dây leo rậm rạp âm thầm kéo vào đám cỏ bên cạnh.Sau đó tiếp tục kéo vào đằng sau núi.Hai bên đường đều là núi, tuy không cao, bên trên đều là bụi cỏ, nhưng để giấu mấy thùng hàng, như vậy hoàn toàn đủ rồi.Hơn nữa chúng cũng không được giấu trên mặt đất, dưới mặt đất đã đào sẵn mấy cái hố cũng đủ lớn.Hơn mười xe đồng thời vận chuyển, nửa giờ sau đã trống không rồi.Sau khi lôi hết thùng hàng xuống đất và khôi phục thảm thực vật bên trên, Hoa Chiêu đứng trên núi nhìn xuống phía dưới, mỉm cười rồi lái xe xuống núi.Cũng không đi quá xa, chỉ là đến một thị trấn vùng phụ cận tìm một nơi hẻo lánh yên lặng để nghỉ ngơi....Khi trời vừa hửng sáng, Văn Đạt vừa đi vừa ngáp, ra phía sau viện gọi mấy người lái xe dậy, chuẩn bị xuất phát.Lái xe thêm 2 tiếng nữa để ra khỏi tỉnh, rồi hắn có thể thu tiền rồi.Hắn rảo bước vào phòng, con mắt buồn ngủ vốn không thể mở ra lập tức trợn tròn, cái ngáp ngắn ngáp dài đã hoàn toàn biến mất.Vị trí ở giữa trong cái giường lớn đã trống không, nằm ở đó vốn nên là Ngô Nam cùng Trương Lượng đã không thấy rồi.Mà trước khi hắn đến đây đã đi nhà vệ sinh một chuyến, trong nhà vệ sinh không có bất kỳ người.Lại nhìn về một góc, hành lý của hai người cũng không còn."Ah! ! Tất cả đứng lên, tất cả đứng lên!" Văn Đạt hét lên một tiếng rồi chạy ra, tìm xung quanh mấy lần, tất nhiên không tìm được.“Họ rời đi khi nào?” Mắt hắn đỏ ngầu mà hỏi mười người lái xe.Mỗi người đều rất mờ mịt."Chúng ta đều đang ngủ, không biết."Đột nhiên, có người nói ra: "Tôi nửa đêm tỉnh giấc một lần, đã thấy chỗ đó trống không rồi. . . Nhưng lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều."Lúc ấy đang mơ màng, chỉ cảm thấy có chút không đúng, nhưng nghĩ không ra không đúng chỗ nào."Ah! !" Văn Đạt thật sự đã giận điên lên, đỏ mặt tía tai mà hét to.Một người lái xe khác có chút quen biết với hắn, trước kia đã giúp hắn chở rất nhiều nguyên liệu đoán được cái gì đó, nói ra: “Không cần gấp gáp như vậy a, bọn hắn bỏ chạy rồi, anh còn được không 10 vạn tiền đặt cọc.“Hàng hoá bên ngoài cũng không phải lo, nếu không thì như vậy ông chủ Văn. Một xe hàng tôi chở kia, anh hãy bán rẻ cho tôi một chút! Tôi đi ra ngoài tìm nguồn tiêu thụ, kiếm chút tiền chênh lệch, nhưng đầu tiên nói trước, bán xong một lần mới đưa tiền, hiện trong tay tôi cũng không có nhiều tiền như vậy, ha ha."Lạp xưởng hun khói, thịt đóng hộp, cá đóng hộp, loại nào cũng hút hàng hàng, không lo bán không được.Hắn là tài xế xe tải thường giúp đỡ các nhà máy, đơn vị lớn, quen biết rất nhiều người, hắn nghĩ mình có thể bán được hết hàng hoá trên chiếc xe tải 4, 5 tấn này trong một ngày!Văn Đạt đã tỉnh táo lại.Cũng đúng, tuy bị người ta thả bồ câu, rất tức giận, nhưng hắn chưa chắc sẽ không thể kiếm tiền.Chỉ cần có hàng ở đây, không lo không bán được, hơn nữa cũng không cần ép giá, không chừng còn có thể nâng giá đây này.Nhưng là, thực sự có kẻ bị bệnh tâm thần tiêu hơn 10 vạn để chơi bọn hắn?Văn Đạt cảm thấy chuyện này có chút không đúng.Có nhiều người cũng nghĩ như vậy, và một số tài xế thận trọng đã quay lại kiểm tra xe của mình.Kết quả lại phát hiện một lỗ thủng lớn ở phía sau xe và thùng xe trống không.Văn Đạt hôn mê bất tỉnh...Nhưng hắn rất nhanh đã bị người ta véo tỉnh, bây giờ không phải là lúc chóng mặt, xảy ra việc này, xe của bọn hắn phải tính phí như thế nào?Vốn tiền xe hẳn là mấy người Ngô Nam sẽ trả đấy, nhưng cũng là đến nơi mới đưa.Hiện tại chậm trễ bọn hắn 2 ngày, lại thấy sắp tới khả năng sẽ không lấy được một xu nào rồi, còn mất trắng hơn nửa ngày dầu!Rất đắt đấy!Mỗi người đều rất ích kỷ đấy, thời điểm này chỉ nghĩ đến chính mình."Báo cảnh sát, báo cảnh sát!" Văn Đạt mở to mắt liền hét lên.Cảnh sát tới rất nhanh, thoáng cái mất hơn mười vạn hoặc là nói một đống hàng hoá giá trị trên trăm vạn, đây quả thực là trọng án rồi.Kết quả sau một phen điều tra, nhóm cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, chơi bọn hắn sao?Tấm bạt trên xe tải thủng một cái lỗ lớn, nhưng hiện trường căn bản không có dấu vết bị trộm.Không có dấu chân lộn xộn trên nền đất, và ngay cả dấu bánh xe của chiếc xe tải đi vào ngày hôm qua cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.Không có dấu hiệu của một chiếc xe lớn nào khác ra vào chỗ này.Ngay cả hơn một chục xe tải cũng không thể di chuyển bằng sức người. Sẽ cần hàng chục người và có thể không đủ để di chuyển chúng trong một sớm một chiều.Hơn mười xe hàng càng không có khả năng chỉ dựa vào sức người mang đi đấy, vậy phải cần mấy chục người, chuyển một đêm cũng không chắc sẽ chuyển được hết.Nếu quả thật có người gác đêm, trừ phi là kẻ mù lòa và điếc, bằng không thì không có khả năng không phát hiện gì.Cho nên, căn bản không có hàng chục tấn nào cả!Đừng nhìn những người này "Diễn" rất giống, đặc biệt là Văn Đạt, một bộ giống như trời sập vậy, nhưng ai biết được bọn hắn đang chơi cái trò gì đây?“Được rồi, chúng tôi đã kiểm tra mấy thôn xing quanh, đêm qua sau khi các người tới, đến buổi sáng hôm nay, trên con đường này chỉ thỉnh thoảng có mấy chiếc xe tải chạy qua, căn bản không có đoàn xe nào chạy qua." Một người cảnh sát nói ra.Thôn ở đây được xây dựng ven đường, nửa đêm có xe qua lại, lúc nào cũng có một vài người ngủ tỉnh có thể nghe thấy.Hơn nữa thực sự hàng bị trộm, lại là hơn mười tấn, vậy cũng phải có một đoàn xe mới có thể kéo đi, nhưng mà cũng không có.Đặc biệt là chủ nhà hàng và người phục vụ, bọn họ đã hỏi rất chi tiết, thực sự là không có.Hơn nữa người trong nhà hàng này cũng không xác định, lúc những người này đến, trên xe có hàng hoá hay không.Ai cũng không biết ah.Ngược lại cũng nghe bọn hắn nói thiếu đi hai người.Nhưng 2 người có thể mang đi hơn mười tấn hàng sao? Nói giỡn sao.Cảnh sát dọn dẹp đồ một chút chuẩn bị đi.Văn Đạt nóng nảy, kéo người ta lại thề rằng bọn họ thật sự mất hàng, bọn hắn có thể thoải mái điều tra, cùng hắn quay trở lại nhà xưởng điều tra cũng được."Nếu quả thật có hàng, vậy cũng khẳng định không mất ở đây đấy, có lẽ mất trên đường rồi." Một người cảnh sát thuận miệng nói.Dù sao bọn hắn tin tưởng vào hai mắt của mình, tin tưởng vào sự thật, tin tưởng vào chứng cớ, hàng không thể nào bị mất ở đây đấy.Văn Đạt nhìn thái độ của bọn hắn, thở không ra hơi, ngất luôn.Lúc này ai gọi cũng không tỉnh.Cảnh sát rút lui mặc kệ bọn hắn một bộ muốn cố tình gây sự.Nhóm lái xe cũng hiểu được chuyện này quá lớn, chậm trễ ở đây không thích hợp, lại không có người trả tiền công.Bọn hắn kéo Văn Đạt trở về.Lúc này quen việc dễ làm, giữa trưa đã đến nhà rồi.Người Đỗ gia nhận được tin tức cũng bùng nổ.Mấy tấn hàng hoá này đã tập hợp tiền của cả gia tộc, hiện tại toàn bộ đều không còn!Tra! Chết cũng phải điều tra!Đỗ gia đem hết thân thích khắp nơi gọi đến, để cho bọn hắn hỗ trợ.Nhưng dù là có nhiều người hỗ trợ, cũng không có tác dụng gì, vài ngày đi qua, cái gì cũng không điều tra ra.Nhưng hàng hoá lại không thể tự nhiên biến mất.Vậy vấn đề nằm ở chỗ Văn Đạt…Hắn bị ích lợi rất lớn này xông cho váng đầu? Hắn cùng hai người kia hợp tác? Hắn đã mua được những người lái xe này?Vân vân và vân vân, dù sao người qua tay cuối cùng là chính Văn Đạt, hàng hoá lại là hắn làm mất đấy, không tìm hắn thì tìm ai?Văn Đạt bị nhốt vào tù giam, bị thẩm vấn.. . . . .Không ai để ý đến nơi thất lạc hàng hóa.Một đêm, một đoàn xe khác lại đến đây.Đoàn không nghỉ chân trước quán ăn nhỏ mà tìm một khoảng đất trống dưới chân núi để đậu.Chuyện này cũng không kỳ lạ.Quán ăn ven đường không quen thuộc, tài xế xe tải bình thường sẽ không dừng lại, ai biết đó có là chỗ của nhóm cướp đường hay không? Họ thường đặt chân ở những cửa hàng quen thuộc, hoặc yên lặng dừng chân tại chỗ.Lưu Minh xuống xe, liếc mắt liền thấy được Hoa Chiêu đang đợi dưới tán cây."Chị dâu, có chuyện gì?" Hắn đi tới kỳ quái mà hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận