Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 855 - Sống Sót Sau Tai Nạn.



Chương 855 - Sống Sót Sau Tai Nạn.



Chương 855: Sống Sót Sau Tai Nạn."Nói lời ngốc gì vậy!" Diệp Thâm nhéo nhéo cái mũi của cô, ánh mắt cảnh cáo.Tuy vợ quan tâm anh, bởi vì anh mà ghen làm cho anh có chút vui vẻ, nhưng loại lời này anh không thích nghe."Kiếp này, anh chỉ có một người vợ, vĩnh viễn sẽ không thay đổi." Anh nhìn chằm chằm vào mắt Hoa Chiêu nói.Kỳ thật Hoa Chiêu nói xong cũng đã hối hận, cái gì mà vị hôn thê, nghe chữ "vị hôn thê", trong lòng cô liền không thoải mái.Vợ của anh ấy chỉ có thể là cô!Những lời này của Diệp Thâm đã hoàn toàn trấn an cô."Hừ." Nhưng vẫn có một chút không vui: "Anh muốn đi gặp cô ta? Nhiệm vụ gì. . . Được rồi, nhiệm vụ này còn phải làm bao lâu?" Hoa Chiêu hỏi.Nói đến chuyện này, Diệp Thâm cũng không vui, chuyện này tiến triển không thuận lợi.Anh muốn tiếp cận cha của Suzanna, giám đốc của một kho vũ khí, ai nghĩ đến lại bị Suzanna quấn lên, mà ông ta lại là một người cha rất nuông chiều con gái.Một khi anh từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Suzanna, mục tiêu nhiệm vụ sẽ làm đủ chuyện để khó xử anh.Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhiệm vụ của anh sẽ không bao giờ hoàn thành được. Vì vậy, anh chỉ có thể chịu đựng một số yêu cầu không quá phận của cô ta.Buổi trưa hôm nay, Suzanna hẹn anh đi thử lễ phục.Tuy anh căn bản không có dự định đặt bất luận lễ phục gì! Đều là Suzanna tự mình an bài đấy.Anh đã đồng ý gặp cô ta, là vì anh vốn định buổi trưa hôm nay sẽ triệt để cự tuyệt cô ta.Anh có thể đáp ứng cùng cô ta ăn một bữa cơm, đối với việc cô ta bịa đặt trước truyền thông anh cũng có thể làm như không thấy, nhưng kết hôn, tuyệt đối không được.Mặc dù mục tiêu nhiệm vụ không vui cũng được, thật sự đắc tội ông ta, anh còn có chiến lược khác có thể dùng."Anh đi đuổi cô ta, buổi chiều sẽ trở lại." Diệp Thâm nói ra.Nghe nói hiện tại liền có thể đem người đuổi đi, Hoa Chiêu vui vẻ rồi."Đi thôi đi thôi!"Hoa Chiêu cùng anh tách ra ở cửa ra vào của cửa hàng 4S, nhìn anh lái xe đi, xoay người đi vào cửa hàng.Lái xe Diệp Thâm không được, taxi lại quá phiền toái, không bằng trực tiếp mua một cái mới cho thống khoái.30 phút sau, Hoa Chiêu lái một cái xe thương vụ đi ra, bắt đầu tuần tra sản nghiệp.Cô đã nói dối với Hạ Kiến Ninh như vậy, vậy thì hãy làm cho hoàn thiện.Đang lúc đợi đèn đỏ, Hoa Chiêu cẩn thận suy nghĩ xem cô có bao nhiêu sản nghiệp ở New York.Không nghĩ không biết, tưởng tượng đã giật mình, thiếu chút nữa đếm không hết.Nhà máy thực phẩm Diêu gia hai năm qua buôn bán lời rất nhiều tiền, một phần được lấy đi đầu tư, mở rộng quy mô, một phần khác lưu trong tay mình, tiến hành đầu tư chỗ khác.Kiếp trước Hoa Chiêu cũng không phải là người giỏi kinh doanh nên không có khí lực để dấn thân vào các ngành khác, chỉ có thể dốc tiền đầu tư vào bất động sản.Hai năm qua cô đã mua rất nhiều nhà, và căn hộ.May mắn thay, cô nhớ lại một số khoảng thời gian khi bất động sản ở Mỹ lên xuống thất thường, tuy thời gian không hoàn toàn chính xác, nhưng biết được xu hướng.Biết rõ lúc nào nên bán, lúc nào nên mua, không thua lỗ được.Tất cả là nhờ một khách hàng kiếp trước của cô, người này chuyên kinh doanh bất động sản ở Mỹ.Người khách hàng kia tuổi không lớn lắm, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, muốn theo đuổi cô.Để thể hiện khả năng và sức mạnh tài chính của mình, anh ta đã kể cho cô nghe về lịch sử làm giàu của mình, vì có thể dự đoán được khoảng thời gian lên xuống của giá bất động sản nên mới phất lên.Hiện tại được lợi chính là Hoa Chiêu."Cảm ơn ah." Hoa Chiêu cách thời không, cảm ơn người theo đuổi mà cô đã quên mất diện mạo kia.Đèn xanh sáng lên, Hoa Chiêu lái đi, định tìm người đại diện bất động sản của cô và yêu cầu họ đưa cô đi kiểm tra.Phòng ở quá nhiều, cô đem tất cả bất động sản ủy thác cho hai công ty bất động sản, để cho bọn hắn hỗ trợ quản lý.Chuyện này cũng đưa đến một vấn đề khác, cô không nhớ rõ tất cả bất động sản ở nơi nào.Bởi vì có một số bất động sản, cô chỉ nhìn bản đồ để mua đấy, căn bản không đi thực địa khảo sát.Hoa Chiêu đang tự hỏi, qua khóe mắt, cô chợt nhận ra một chiếc ô tô đang lao về làn đường bên trái, đâm thẳng vào cô.Da đầu cô lập tức muốn nổ tung, trong lòng lại tỉnh táo dị thường, tay cũng vững vàng đấy, đánh mạnh tay lái mà quẹo vào, ô tô liền thay đổi phương hướng.Nhưng tốc độ của chiếc xe kia quá nhanh, khoảng cách lại gần, không kịp né tránh vẫn va vào đuôi xe của cô.Đuôi xe lập tức nát bét.Cũng may đây là một chiếc xe mới có tính năng vận hành xuất sắc, túi khí bung ra khiến Hoa Chiêu choáng váng đầu.Nhưng cô hoàn toàn chẳng quan tâm những chuyện này, hai tay của cô gắt gao che chở bụng, hạt giống giấu trong vòng tay rỗng trên cổ tay cô trong chốc lát đã phát triển rầm rộ, quấn lấy cô thành một cái bánh chưng, chỗ bụng được che lại rất dày.Sau cú va chạm, xe của Hoa Chiêu dừng lại bên đường.Cô nhanh chóng lắc lắc đầu để tỉnh táo lại, biết chính mình không có việc gì rồi, lập tức rút lại dị năng, đi xuống ô tô.Trước nhìn động cơ một chút, nhìn xem có rò dầu không.Không có.Như vậy cô mới dám đứng tại nguyên chỗ nhìn tình huống.Đây là đoạn đường cao tốc ngoại ô thành phố, dân cư thưa thớt, ít phương tiện qua lại.Chiếc xe thể thao màu đỏ vừa đâm tới kia đã dừng cách đó mười mét và tông vào một cột điện.Động cơ bị biến dạng nặng, xăng đổ tứ tung.Điều này rất nguy hiểm.Hoa Chiêu tuy rất tức giận, nhưng lúc này cứu người quan trọng hơn.Cô vội vàng đến để kiểm tra.Dù xe sắp rơi ra từng mảnh nhưng tài xế trong ghế lái vẫn tỉnh táo, ngóc đầu lên khỏi túi khí và cố gắng tự cứu mình.Đáng tiếc cánh cửa đã bị biến dạng nặng và bị kẹt, hắn không thể mở nó ra.Thấy có người tới, lái xe lập tức ngẩng đầu."Cứu. . . Tôi."Dừng lại cũng không là vì bị thương, mà là bị dung mạo của Hoa Chiêu làm cho kinh ngạc.O'neill kinh ngạc mà nhìn Hoa Chiêu, người này ngũ quan hoàn mỹ, là diễn viên ở Phương Đông sao?Hoa Chiêu nhìn hắn, không nói chuyện, kéo cửa xe đã biến hình ném xuống đất.O'neill ngơ ngác nhìn tay của mình, vẫn giữ hành động liều mạng đẩy cửa vừa rồi, trong lòng vẫn còn cảm thấy loại cảm giác tuyệt vọng và bất lực.Người này bị đụng đến choáng váng sao.Hoa Chiêu nghĩ vậy, thò tay cỡi dây an toàn của hắn. Thấy cũng bị kẹt, đành phải dùng lực để tháo ra, cô dừng sức kéo đứt dây an toàn.Sau đó cô cẩn thận từng li từng tí mà đem người lái xe kéo ra.Thấy mọi việc suôn sẻ, chân bên kia không bị kẹt, Hoa Chiêu và O'Neill đều thở phào nhẹ nhõm.Không bị gãy. . . .Trên đất xăng tràn ra ngày càng nhiều, mấu chốt là động cơ bắt đầu bốc khói.Hoa Chiêu không câu hỏi, kéo O'neill bỏ chạy.O'neill chân có chút đau, bị kéo chạy chân đau đến như muốn đứt rời.Nhưng hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không dám phàn nàn, chỉ cầu Hoa Chiêu chạy nhanh một chút.Vừa mới chạy ra hơn 30 mét, sau lưng liền "Oanh" một tiếng.Một trận khí xông đến Hoa Chiêu thiếu chút nữa ngã xuống đất, không cần quay đầu lại cũng biết, nhất định là chiếc xe thể thao, không, xe rởm kia đã nổ.Điều lo lắng cuối cùng đã xảy ra, hòn đá trong lòng cũng rơi xuống.Hoa Chiêu buông O'neill ra và dừng bước.O'neill co quắp ngồi dưới đất, hoảng sợ mà nhìn quả cầu lửa khổng lồ kia, vẻ mặt sống sót sau tai nạn."Cảm ơn cô, bạn tốt của tôi, tôi sẽ dùng quãng đời còn lại để báo đáp cô!" O'neill đột nhiên ngẩng đầu, nói với Hoa Chiêu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận