Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 59 - Theo Giõi



Chương 59 - Theo Giõi



Chương 59: Theo Giõi.Trương Quế Lan lúc trước nói đi, người nhà họ Lưu cao hứng đến hỏng mất, thoáng cái đã bớt được ba cái tàu há mồm, sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tiền đây.Nhưng rất nhanh bọn họ đều cười không nổi rồi, bà Lưu là người đầu tiên không chịu được, không ai làm việc nhà. Giặt quần áo, nấu cơm, thu thập nhà cửa, đều là một mình bà ta làm, những người khác đều là đàn ông, cũng không có ai thò tay giúp bà ta làm một chút.Bà lão lưu chỉ nhịn được hơn một tuần lễ, rốt cục không kiên trì nổi rồi, bà ta đã là một bà lão già lọm khọm rồi sao bây giờ lại còn phải hầu hạ người khác? Bà ta đây là cái mệnh gì ah!Bà ta thời gian này sống thật không dễ chịu, không rơi đồ cũng ném vỡ đồ, cơm cũng làm không tốt, những người khác cũng đừng mong được sống yên lành.“Con ngày mai đi gọi cô ta trở về.” Bà Lưu nói với hai bố con.Lưu Hướng Tiền còn chưa nói gì, Lưu Thông liền không đồng ý: “Bà nội, ủ giá mỗi tháng có thể kiếm được 300 đồng đấy! Không phải là 30! Nếu không làm sẽ thật đáng tiếc.” Một khi có tiền, hắn có thể kết hôn với Tôn Tiểu Phương rồi.Bà lão Lưu vừa liếc qua liền thấy rõ tính toán của hắn, tức giận đến mắt trợn trắng, cháu trai của bà ta lại bị con yêu tinh nhà họ Tôn kia mê hoặc.“Đừng có nằm mơ, tôi nhìn cũng quá sức rồi!” Bà Lưu đả kích hắn ta: “Mấy ngày nay cung tiêu xã cũng không bán giá đỗ, không biết sao? Nói là do thời tiết không tốt, nên không ủ được giá đỗ tốt như vậy nữa!”Một tháng 300 đồng, còn có thể rơi vào túi bà ta, sao có thể không để bụng? Bà ta mỗi ngày đều đến cung tiêu xã nhìn, xem bao nhiêu người mua giá đỗ. Kết quả càng ngày càng ít, hai ngày nay cũng không bán rồi. Chỉ có hơn 100 cân giá, còn chưa đủ cho các lãnh đạo chia ra, làm gì còn thừa mà bán.Tâm bà Lưu lạnh xuống, lúc này mới có ý định đem người gọi về, kiếm không được 300 thì về nhà thành thật mà làm việc, kiếm đc 25 đồng còn có thể hầu hạ cả nhà bọn họ.“Cái gì?” Lưu Thông hét to một tiếng, không tiếp thu được những tin tức này: “Tại sao có thể như vậy?”Trong nhà thật sự cầm không ra 200 đồng cùng ba chuyển vừa vang lên, không kết hôn được với Tôn Tiểu Phương, ngược lại…không xuất được tiền, Tôn gia thực sự đi báo cáo hắn làm sao bây giờ?.“Trương Quế Lan này thực sự mang đến xui xẻo, lúc trước chính là không nên cưới cô ta!” Bà Lưu liếc con trai nói ra: “Thôn người ta đang ủ giá đỗ tốt như vậy, một ngày 2000 cân, cô ta vừa trở về, 200 cân cũng không có. Cô ta khắc đấy!”Bà ta vừa nói, trong lòng Lưu Hướng Tiền liền khó chịu, nổi giận nói: “Cô ta không tốt vậy thì bỏ! Cưới một người khác.”Bà Lưu còn chưa nói gì, Lưu Thông ngược lại không đồng ý: “Đừng cha! Cha đã cưới 2 người rồi, con ngược lại một người cũng không có đâu. Tiền trong nhà không thể đem hết cho cha lấy vợ được! Lúc trước không phải cha cưới Trương Quế Lan tốn không ít tiền, con hiện tại cưới vợ cũng không khó khăn như vậy.”“Mày còn dám nói cha mày nữa hả?” Lưu Hướng Tiền trong lòng cùng mặt mũi đều không nhịn được, cởi giày nén Lưu Thông.Lưu Thông cũng không ngoan ngoãn chịu đánh, vừa chạy vừa hô: “Ngày mai con sẽ vào thôn gặp Trương Quế Lan, xem bà ta đến cùng đã kiếm được bao nhiêu tiền?”Hắn ta vẫn không muốn buông ra.Hơn nữa bây giờ đang là mùa rau củ, hắn ta đến chỗ Trương Quế Lan một chuyến, bà ta cũng không thể để hắn tay không trở về. Lúc đó đưa rau củ tươi đó đến nhà họ Tôn, cho Tôn Tiểu Phương, xin cô ấy nghĩ biện pháp, thực sự tố cáo hắn, cô ấy nâng cao bụng mà nhìn?.…..Sáng sớm hôm sau, Trương Quế Lan cùng thím Mã và chị dâu Lưu mỗi người cõng một cái giỏ đi chợ đen. Một giỏ toàn các loại rau quả tươi ngon, một giỏ nấm, 1 giỏ dưa hấu.Rau quả 1 mao, 2 mao đến 3 mao tiền tuỳ loại, nấm khô 1 đồng một túi, dưa hấu 5 mao một quả. Trong nháy mắt liền hết sạch.Trong những năm này, nguồn cung cấp thiếu hụt, nếu không có phiếu để hạn chế, mọi thứ sẽ bị đoạt không còn gì. Những rau củ tươi này đều không cần phiếu, đặc biệt do Trương Quế Lan bán, càng bị tranh cướp nhanh hơn.Trương Quế Lan cũng không biết mình hiện tại đã có một nhóm khách quen ổn định, chính là trong nhà không thiếu đồ ăn, cũng muốn buổi sáng mỗi ngày tới đợi cô, mặc kệ cô bán cái gì đều mua.Mấy khách hàng bởi vì dưa hấu đã xảy ra tranh chấp nho nhỏ, một người muốn mua hết, những người khác không cho.Bởi vì đường xá không tốt, 100 cân dưa hấu lại quá nặng, Trương Quế Lan trên đường phải vừa đi vừa nghỉ mấy lần, cái giỏ buông rồi cõng, buông rồi cõng, nên có một quả dưa hấu bị nứt ra, mùi thơm dị thường phát ra xung quanh, câu dẫn những người xung quanh, ai cũng muốn bắt lấy một quả.Lưu Thông chuẩn bị lên tàu, vừa vặn đi ngang qua, cũng bị hương thơm này hấp dẫn, nhưng không đợi hắn đến gần, dưa hấu đã bị tất cả mọi người lấy đi.Đám người nhanh chóng tản đi, lộ ra Trương Quế Lan bên trong. Lưu Thông sững sờ sau đó liền quay người tránh đi, trốn trong bóng tối lặng lẽ quan sát Trương Quế Lan.Trương Quế Lan bán xong dưa hấu, lại giúp đỡ thím Mã cùng chị Lưu bán đồ, nghe nói hai giỏ đồ kia cũng là của bà ta, cũng sắp bán xong rồi.10 phút sau, bán hết đồ, ba người liền cõng sọt rời đi.Lưu Thông đi theo phía sau, theo các bà lên xe lửa, không cùng một khoang, hiện tại Lưu Thông không muốn cùng Trương Quế Lan đối mặt.Hắn đi theo ba người trở về thôn, nhìn hai người phụ nữ kia trước sau ly khai, nhìn Trương Quế Lan tiến vào một cái sân, bận rộn công việc, trong sân phơi rất nhiều nấm.Mà Trương Quế Lan thái độ rất tự nhiên, như ở chính nhà mình vậy. Hắn lúc này mới đi vào.“Dì Trương ở nơi này à? Rất tốt nha!” Hắn nhìn chằm chằm mấy cây nấm trên mặt đất.Nhiều nấm như vậy, phơi khô cũng đến 100 cân, mà theo giá thị trường 1 cân nấm 1 đồng tiền, vậy ở đây cũng được 100 đồng.Bà ta hái sao? Thật tốt quá!Trương Quế Lan nghe thất giọng hắn, tay thiếu chút nữa làm rơi cái chổi. Cô quay đầu lại nhìn thấy người đứng bên ngoài hàng rào, đúng là Lưu Thông.“Cậu, sao cậu lại tới đây?” Trong lòng cô lập tức khẩn trương.Lúc cô được gả vào nhà họ Lưu, Lưu Thông mới 13,14 tuổi, lúc tức giận cũng đánh cô không ít, có đôi khi đánh so với Lưu Hướng Tiền còn tàn nhẫn hơn.Cô không dám đánh lại, một khi cô đánh lại, tất cả mọi người nhà họ Lưu, kể cả mấy người chú, người cô đã phân gia của Lưu Thông cũng đều tới đánh cô. Lưu Thông cứ như vậy mà đánh cô năm sáu năm, thẳng đến lúc hắn 20 tuổi, cao lớn cường tráng, lại đánh người mẹ kế trung thực bị tất cả mọi người chê cười, hắn mới thu liễm lại. Cô từ trong đáy lòng có chút sợ Lưu Thông. Hắn cũng biết rõ điều này, nên rất đắc ý.“Những cây nấm này là do gì hái sao?” Hắn hỏi.“Không phải, không phải” Trương Quế Lan lập tức lắc đầu: “Tôi một cây cũng không hái. Tôi phải ra công, không có thời gian để hái nấm.” Cái này là sự thật.“Vậy là ai hái? Đây là nhà ai? Sao dì lại ở chỗ này?” Lưu Thông không tin, nhíu mày hỏi.“Nơi này là nhà tôi mới được dựng lên, bởi vì còn trống nên hàng xóm tới đây mượn chỗ phơi nấm.” Trương Quế Lan kiên trì nói dối.Nếu như là trước kia, cô sẽ không dám cùng Lưu Thông nói dối, nhưng hiện tại, cô phải nói dối, bằng không thì số nấm ba đứa con gái của cô vất vả bao nhiều ngày hái đc sẽ bị hắn cướp hết.Cô rất hiểu Lưu Thông rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận