Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1177 - Không Bảo Vệ Được.



Chương 1177 - Không Bảo Vệ Được.



Chương 1177: Không Bảo Vệ Được."Tiểu Mai đâu rồi?" Lưu Tiền nhìn sau lưng Hoa Chiêu, nhưng hắn thấy rõ ràng, mọi người đều đã ra, không có Từ Mai."Cô ấy không nói với anh sao?" Hoa Chiêu kinh ngạc mà bịa chuyện: "Cô ấy nói cô ấy đã thương lượng với anh, sau này nhà máy thực phẩm ở thủ đô do anh quản, cô ấy đi phương Nam mở rộng thị trường.”Chuyện của hai người bọn họ, cô phải bớt xen vào, nếu Lưu Tiền có bất mãn gì, tự mình đi tìm Từ Mai chất vấn đi.Lưu Tiền ngẩn người: "Cô ấy không nói với tôi! Mở rộng thị trường nào? Khi nào cô ấy quay lại?”"Khai phá thị trường thực phẩm, sau này ở lại đó làm giám đốc nhà máy, có lẽ ngày lễ tết sẽ trở về chứ?" Câu cuối cùng Hoa Chiêu nói cũng không khẳng định lắm."Tại sao?" Lưu Tiền buột miệng hỏi."Hóa ra cô ấy không có nói cho anh biết mà tự mình quyết định sao." Hoa Chiêu giả vờ giả vịt nói xong, cho Lưu Tiền một ánh mắt: "Bất quá anh hỏi vì sao? Anh không biết tại sao?"Lưu Tiền câm miệng rồi.Hắn đương nhiên biết rõ vì sao.Hắn há hốc mồm, một câu phản bác cũng không nói ra nổi.Người nhà hắn tìm Từ Mai phiền toái như vậy, hắn có nên cảm thấy may mắn vì cô ấy không đề nghị ly hôn với hắn không? Mà chỉ đi.Đột nhiên, Hoa Chiêu tinh mắt, nhìn thấy mấy người không hợp với xung quanh.Cha mẹ Lưu gia cùng mấy anh trai chị dâu, cùng người qua lại ở sân bay này bất kể là ăn mặc hay khí chất đều không hợp nhau.Máy bay vào đầu những năm 80 không phải là những người bình thường muốn ngồi là có đủ khả năng ngồi, phải có thư giới thiệu, và giá vé ít nhất tương đương với một năm tiền lương của một người.Ngoại trừ có đơn vị chi trả, ai nỡ ngồi."Ba mẹ anh tới tìm Từ Mai gây chuyện phải không?" Hoa Chiêu không khách khí nói với Lưu Tiền: "Đây là trong nhà không chặn được người, ra đây chặn, thật sự được.”Lưu Tiền quay đầu lại nhìn thấy cha mẹ anh trai, mặt vừa đen vừa đỏ.Hắn đi nhanh về phía cha mẹ, thấp giọng quát: "Các người tới đây làm gì? !"Vốn đang có chút chột dạ, cha Lưu lập tức không chịu được, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn: "Đây là giọng mày cùng cha mẹ nói chuyện?"Lưu Tiền đến cùng vẫn hiếu thuận, hơn nữa trước công chúng đấy, hắn không muốn cùng cha mẹ cãi nhau."Không có việc gì hãy trở về đi." Hắn trầm mặt nói.Mẹ Lưu lại không chịu: "Cái con tiểu yêu tinh kia đâu? Tao cũng muốn hỏi nó một chút, đem người đàn ông của mình ném ở trong nhà một mình đi ra ngoài tiêu sái, đây là đạo lý làm vợ sao?”"Không thể sinh coi như xong, đến người đàn ông của mình cũng hầu hạ không tốt, vậy còn cần cô ta làm gì?" Mẹ Lưu hô.Mắt bà ta không tốt, trước kia ở nông thôn ban đêm thắp đèn nấu dầu làm quần áo làm giày, không thấy rõ trong đám người đối diện có Từ Mai hay không.Bà ta chỉ coi như có.Giọng bà ta cũng rất lớn, xung quanh đã có người dừng chân xem náo nhiệt."Đã đủ rồi! Cô ấy là vợ con! Con không cho phép các người nói cô ấu như vậy!" Lưu Tiền nhỏ giọng quát.Hắn thật sự cảm thấy đủ rồi, giờ khắc này hắn càng hiểu vì sao Từ Mai không trở về.Hắn cũng muốn chạy trốn.Những lời này đốt lên một bao thuốc nổ."Cái gì? Cô ta là vợ của anh, tôi không thể nói cô ta sao? Tôi là ai? Tôi là mẹ anh! "Bà Lưu đặt mông ngồi trên mặt đất vỗ đùi khóc lóc nói: "Mọi người mau đến xem đi, có người cưới vợ quên mẹ a! Tôi nói một câu cũng không được.”"Nói cho các người biết, có loại nữ nhân như vậy không? Mình là người kết hôn lần hai, còn bị cắt tử cung không thể sinh con, kết quả gả cho con trai tôi một chàng trai lần đầu kết hôn, cô ta còn không biết đủ!”“Đủ rồi!” Lưu Tiền quát."Mỗi ngày khiêu khích quan hệ mẹ con chúng tôi, không cho con trai tôi cho chúng tôi tiền để chi tiêu. Mình thì cầm tiền đi máy bay đi du lịch, một nhà chúng tôi mười mấy người, một tháng chỉ có 10 đồng chi phí sinh hoạt!”“Đã đủ rồi!” Lưu Tiền lại hét lên.Nhưng bà Lưu căn bản không nghe lời hắn."Không thể sinh, không hầu hạ người đàn ông của mình, không hiếu thuận cha mẹ chồng, mọi người nói xem con dâu như vậy cần cô ta làm gì?”“Đáng hận con trai tôi bị cô ta mê hoặc đến choáng váng, vì cô ta mà ngay cả cha mẹ cũng không cần! Tôi cũng không thể nói cô ta một câu!” Mẹ Lưu vỗ đùi khóc lóc.Lưu Tiền chỉ cảm thấy đầu như muốn nứt ra, hắn mơ hồ nhớ lại khi còn bé đã từng thấy mẹ giở trò như vậy, hắn không nghĩ tới có một ngày ở sân bay thủ đô, lại tự mình lĩnh giáo mẹ khóc lóc om sòm.Hoa Chiêu mang theo người nhà đi tới.Cô cũng không muốn góp vui, cô chỉ muốn xuyên qua đám người đi ra ngoài.Lối ra lớn như vậy, đều bị người xem náo nhiệt chặn lại."Nhường một chút, phiền toái nhường một chút." Hoa Chiêu nói ra.Giọng cô đặc biệt, bộ dạng cũng xuất chúng, đám người tự giác tránh ra.Bà Lưu vừa ngẩng đầu liền phát hiện ra cô."Không cho phép đi! Còn cô nữa! Cũng không phải thứ tốt gì! Cùng người phụ nữ kia là một nhóm, châm ngòi quan hệ giữa mẹ con tôi!" Mẹ Lưu chỉ vào Hoa Chiêu hô.Bà ta còn đứng lên bổ nhào qua Hoa Chiêu.Dọa cho Lưu Tiền phải nhanh chóng ôm lấy bà ta."Mẹ náo đủ chưa! Về nhà a! Đừng ở đây mất mặt xấu hổ!" Lưu Tiền cắn răng nói.Hắn còn nhìn cha và các anh, bọn hắn không phải đều là người rất sĩ diện sao?Sao đang ở giữa chốn đông người còn dám làm như thế? Mặt mũi không cần rồi hả?Người Lưu gia ở trước mặt người trong thôn là sĩ diện, nhưng ở chỗ này, nguyên một đám đều là lãnh đạo, nhân vật lớn a? Bọn hắn chỉ là những dân chúng bé nhỏ ở trước mặt người ta giả bộ cần mặt mũi làm gì?Bọn hắn không cần sĩ diện, nhưng Lưu Tiền cũng đừng cần, Từ Mai cũng đừng cần, Hoa Chiêu cũng đừng cần!Bọn hắn chính là đến để cho bọn họ mất mặt đấy.Dám không hiếu thuận với cha mẹ, cái phải trả một cái giá lớn!Lưu Tiền tháng trước chỉ cho bọn hắn 10 đồng tiền dưỡng lão tiền, chuyện này đã chọc giận người Lưu gia."Người phụ nữ này cũng có năng lực, làm cho con tôi luôn một mực giúp đỡ cô!" Mẹ Lưu giãy giụa không được, liền chỉ vào Hoa Chiêu nói: "Sao tôi thấy hắn bảo vệ cô còn nhanh hơn tiểu yêu tinh kia vậy? Giống như sợ tôi đánh cô vậy, có phải giữa các người có việc gì không?""Xoát" một cái, tầm mắt của đám người đều rơi xuống trên người Hoa Chiêu, ánh mắt khác nhau, bất quá đều làm cho người ta không thoải mái.Thậm chí còn có người lật túi xách lấy máy ảnh ra chụp ảnh.Mặt Lưu Tiền trắng bệch, hắn bảo vệ Hoa Chiêu cực kỳ sao? Hắn là bảo vệ người nhà mình, không muốn bọn hắn tìm đường chết!Nhưng bảo vệ thế nào cũng không được ah!Hoa Chiêu cười."Bà Lưu, bà nói tôi châm ngòi quan hệ giữa mẹ con các người, chuyện này thực oan uổng." Hoa Chiêu nói với Lưu Tiền: "Lưu Tiền, bắt đầu từ ngày mai anh nghỉ ngơi đi, về nhà hiếu thuận với cha mẹ, nhất định phải ngoan ngoãn phục tùng, bọn hắn nói anh làm gì anh hãy làm cái đó, nói anh ly hôn anh hãy làm theo, đừng chậm trễ bản thân."Mặt Lưu Tiền càng trắng rồi.Người Lưu gia cũng co rúm lại thoáng một phát.Có ý gì? Lưu Tiền đã bị đuổi việc? Vậy cũng. . . .Có cái gì không được sao? Lưu Tiền hiện tại kiếm được bao nhiêu có liên quan gì đến bọn họ? Kiếm được bao nhiêu hắn đều cho tiểu yêu tinh kia! Cho cha mẹ chỉ có 10 đồng!Dựa vào cái gì mà Lưu Tiền kiếm tiền cho người phụ nữ chết tiệt tiêu? Không kiếm được càng tốt!"Đúng, con đừng làm cho cô ta nữa, mùa xuân rồi, nghe nói trong nhà bắt đầu chia đất, con cùng ba mẹ về nhà trồng trọt a!"Mẹ Lưu nói: "Người phụ nữ kia con đừng cần nữa, nhanh ly hôn với cô ta! Trong tay mẹ còn có tiền, về nhà bảo đảm cưới cho con một hoàng hoa khuê nữ!”Ở chỗ bọn họ cưới một người vợ nông thôn một trăm tám mươi đồng là đủ rồi, tiền này bà ta bỏ ra!Cưới con dâu nông thôn, mới không áp lên đầu bà ta, mới có thể một lòng với bà ta, đến lúc đó sinh mấy đứa con, con trai cũng trở về như trước rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận