Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1452 - Tâm tư của Đại Cần



Chương 1452 - Tâm tư của Đại Cần



Chương 1452: Tâm tư của Đại CầnHoa Chiêu dẫn người rời đi. Hai ngày sau cũng không thấy ông bà Lưu và Lưu Hướng Tiền tới gây chuyện.Có khả năng là ở nhà dưỡng thương.Nghe nói sau khi trở về ba người bọn họ không ngừng cãi nhau với Mạnh Tân và Mạnh Kiều.Không biết xuất phát từ lý do gì mà cuối cùng Lưu Thông cũng lộ diện, dẫn theo vợ và con cái trực tiếp dọn về nhà.5 chọi 2, sức lực lớn ngang nhau, hơn nữa còn mơ hồ chiếm thế thượng phong, tạm thời không rảnh tới quấy rầy mấy người Hoa Chiêu.Hôm nay, Đại Vĩ vội vàng quay trở về từ bệnh viện hô lớn: “Mạnh Cường tỉnh lại rồi.”Hoa Chiêu gật đầu: “Đi, đi xem xem.”Trong bệnh viện, bác sĩ vừa mới kiểm tra cho Mạnh Cường xong, người tỉnh táo, có nhận thức, biết 1 cộng 1 bằng mấy, biết chính mình là ai, biết tại sao mình lại ở bệnh viện.Bị Lưu Đại Cần cắt cổ ở bên đường.Không ngốc, chân tay có tri giác.Bác sĩ cảm thán trước kỳ tích của y học, rồi thông báo hắn không còn gì đáng ngại nữa, nghỉ ngơi thêm vài ngày là có thể đưa đến đồn công an.Tề Phi Hồng hỏi bác sỹ: “Khoảng mấy ngày nữa?”“Chừng một tuần, miệng vết thương khép lại là được, nhưng phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể cử động bình thường được, hơn nữa phải luyện tập.” Bác sĩ nhìn thoáng qua bộ đồng phục của Tề Phi Hồng, không nói nữa.Hắn đã nghe nói về những chuyện mà Mạnh Cường đã làm, huyện thành không lớn, mấy chuyện mà người nhà họ Chu làm đã trở thành vụ án lớn, hầu như ai cũng biết về chuyện này.Đoán chừng những ngày tháng còn lại của Mạnh Cường đều ở trong tù, cơ hội rèn luyện rất nhiều.Bác sĩ khinh thường liếc mắt nhìn Mạnh Cường một cái, rồi bỏ đi không thèm bố thí cho hắn một ánh mắt nào nữa.Hoa Chiêu dẫn Đại Cần đi vào.Đôi mắt đờ đẫn của Mạnh Cường lập tức trợn trừng lên khi nhìn thấy Đại Cần, khàn khàn hét lên: “Tại sao cô lại đến đây?”Không phải cô ta nên bị bắt giam sao?Khiến hắn bị thương thành như vậy, tại sao cô ta còn có thể thoải mái đi lại bên ngoài?“Hừ.” Đại Cần bỗng nhiên cười nói: “Anh yên tâm đi, tôi chỉ ở đây một lát thôi, tôi sắp ngồi máy bay quay trở lại thủ đô!”“Mà anh, một tuần sau còn phải vào tù, nhưng mà anh đừng sợ, mẹ anh, bảy tám người cậu của anh đều đang ở trong đó đợi anh đó!”“Một nhà các người ở trong đó còn có thể chăm sóc lẫn nhau, tuyệt đối sẽ không cô đơn.” Đại Cần nói.Mạnh Cường tức giận mở to hai mắt, căn bản không hề tin lời cô ấy nói.Sao có thể? Dựa vào cái gì?Chỉ cần bọn họ không không thừa nhận chuyện mà mình làm, thì ai có bằng chứng chứ? Dù sao cũng không có ai nhìn thấy.Nhưng nhìn vẻ mặt của Đại Cần, không giống như đang nói giỡn chút nào.Tề Phi Hồng nhìn ra được suy nghĩ của hắn, phối hợp với Đại Cần nói: “Cô ấy nói đúng, cô ây vô tội, người có tội chính là cậu.”“Tại sao cô ta lại vô tội được?” Mạnh Cường khàn khàn nói: “Cô ta hại tôi thành ra như vậy! Rất nhiều người đã nhìn thấy, có thể để bọn họ đứng ra làm chứng!”“Đó là bởi vì anh xứng đáng.” Đại Cần nói.Tề Phi Hồng nói: “Nhưng bác sĩ đã nói, cậu không có việc gì, sau một tuần nữa là ổn. Đây là việc nhỏ, vốn dĩ có thể bồi thường tiền thuốc men cho cậu, nhưng xét thấy chuyện mà cậu làm, tiền thuốc men cũng không có.”Tề Phi Hồng quay đầu nói với Đại Cần: “Tiền cô đã chi cho hắn khám bệnh cứ ghi vào sổ, đợi khi nào hắn bắt đầu làm việc kiếm tiền, thì sẽ trả lại cho mọi người."Ánh mắt Đại Cần sáng lên, còn có thể như thế nữa à? Quá tốt rồi!Ngụm ác khí trong lòng cũng được thải ra một chút.Mạnh Cường vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, nhìn Tề Phi Hồng hỏi: "Anh là ai? Dựa vào đâu mà nói như vậy?"Tề Phi Hồng không thèm để ý đến hắn, nói với Hoa Chiêu và Đại Cần: "Đã có kết quả xét nghiệm của dây thừng, khăn và chai xì dầu rồi, Chuyện của mấy người nhà họ Chu về cơ bản đã không thể nào thay đổi được nữa, các cô có thể đi rồi."Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài.Chỉ để lại hai người trông coi Mạnh Cường.Hoa Chiêu và Đại Cần cũng không muốn ở lại đây tranh cãi với Mạnh Cường, lãng phí thời gian.Hai người đi cùng với Tề Phi Hồng ra ngoài.Đại Cần sau khi xác nhận chắc chắn mình có thể rời đi, vui mừng nhảy cẫng lên."Tôi, tôi, cảm ơn anh! Khi nào anh đến thủ đô cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đi đón anh! Tôi nhất định sẽ tiếp đãi anh chu đáo!" Cô ấy vui vẻ đến nói năng lộn xộn.Loại cảm súc vui mừng này rất dễ lây nhiễm.Tề Phi Hồng mỉm cười, không để bụng mấy lỗi nhỏ trong lời nói của cô ấy.Đại Cần bỗng nhiên rút ra một tấm danh thiếp tự làm. Bên trên tấm danh thiếp viết tên, địa chỉ trường học, địa chỉ nhà và số điện thoại của cô ấy.Tề Phi Hồng nhận lấy, lông mày khẽ nhướn lên: "Chữ coi như viết không tệ."Đại Cần càng vui vẻ: "Đúng vậy, ha ha, thật ra chữ của tôi vẫn còn kém xa chị và anh rể tôi, chữ bọn họ viết rất đẹp."Anh rể à?Tề Phi Hồng liếc nhìn Hoa Chiêu một cái, hắn đã từng nghe thấy cái tên Diêp Thâm.Hắn từ bộ đội chuyên nghiệp chuyển tới. Hắn đã từng ở cùng một đội ngũ với Diệp Thâm, chẳng qua là thời điểm hắn vào thì Diệp Thâm đã đi rồi.Nhưng hắn đã nghe được truyền thuyết về Diệp Thâm.Hai chữ Diệp Thâm quả thật cứ như một lời nguyền không thể tránh khỏi.Hắn vốn không định nói cái gì nhưng vẫn nói với Đại Cần: "Được, nếu có cơ hội đến thủ đô, tôi nhất định sẽ tới tìm cô."Đại Cần mừng rỡ: "Đươc được! Anh nhất định phải tới nhé! Tôi nói cho anh biết ở thủ đô có rất nhiều chỗ hay ho.""Tôi về nhà sẽ viết kể hoạch cải tạo cửa tiệm cho nhà anh.""Có chỗ nào thiếu sót, mọi người cứ cân nhắc mà làm, nếu cảm thấy có chỗ nào không ổn tôi có thể sửa đổi, hoặc là anh có thể gọi điện cho tôi, chúng ta cùng nhau thảo luận.""Tháng 1 tôi có kì nghỉ, qua năm mới anh có cơ hội đến thủ đô công tác không?"Không biết từ lúc nào Hoa Chiêu và Đại Vĩ đã tụt xuống phía sau, đi theo hai người bọn họ cách một khoảng không gần không xa.Có mấy lần Đại Vĩ muốn nói xen vào nhưng đều bị Hoa Chiêu đè lại.Sau đó hắn cũng có phản ứng, ánh mắt hắn lóe sáng, không xen vào cuộc nói chuyện của bọn nữa, chỉ lẳng lặng quan sát.Đại Cần cuối cùng cũng có thể lấy lại được tự do, vui vẻ như một đứa trẻ, cứ tíu tít nói không ngừng, tươi cười rực rỡ giống như đóa hoa.Mặt Tề Phi Hồng nhàn nhạt, trên mặt mơ hồ lộ ra nụ cười, ngay cả một câu đáp lại cũng không có.Việc này cũng không cản trở sự vui vẻ của Đại Cần.Đại Vĩ quay đầu nhìn chị gái, … như vậy có chút không rụt rè đúng không!Hoa Chiêu mỉm cười lắc đầu.Rất nhanh đã đi đến đồn công an.Đại Cần đi vào ký mấy chữ là lập tức có thể rời đi.Tề Phi Hồng tiễn bọn họ tới cửa, vẫy tay tạm biệt, rồi dứt khoát xoay người đi vào.Đại Cần đứng đó cười ngây ngốc một lúc lâu mới hoàn hồn nói: "Chúng ta cũng đi thôi."Đại Vĩ cuối cùng cũng không nhịn được nói: "Nhiệm vụ của hắn là phá án, hắn chỉ thuận tay giúp, tránh cho em phải chịu nỗi đau thể xác thôi. Hắn không phải là ân nhân cứu mạng em, không cần thiết phải cảm động như vậy!"Gương mặt Đại Cần cứng đờ, nhưng nhanh chóng khôi phục lại tự nhiên nói: "Cái gì? Anh nói gì thế? Chẳng qua là em đang vui thôi mà! Em được tự do, không gặp chuyện gì nên vui mừng! Liên quan gì đến ân nhân cứu mạng đâu?"Đại Vĩ còn muốn nói nữa.Hoa Chiêu kéo một hắn một cái, nói: "Đúng, hôm nay thật sự rất vui. Đi thôi, đi mua ít đặc sản, ngày mai chúng ta có thể về nhà rồi!"Máy bay không phải taxi, gọi cái là tới.Huống hồ cái thị trấn nhỏ này ngay cả một chiếc taxi cũng không có, hôm nay không đuổi kịp xe lửa về tỉnh thành, chỉ có thể đợi đến mai.Mà tâm tư của Đại Cần, chính bản thân con bé còn không biết, đừng hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận