Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 944 - Thi Thế Nào Rồi.



Chương 944 - Thi Thế Nào Rồi.



Chương 944: Thi Thế Nào Rồi.Diệp Thư cũng rất tò mò: "Bất quá chị đoán cũng quá sức rồi, năm nay nhà họ sống thế nào? Loại tình huống đó còn có thể học tập được sao? Nếu có định lực này đã sớm thi đậu rồi.""Không nhất định." Hoa Chiêu nói ra: "Nghe nói bọn họ bị đưa ra tối hậu thư, lại thi không đậu sẽ không cho phép tiếp tục đi học nữa, nếu bộc phát liều lĩnh, làm cái gì mà không được?"Hơn nữa vừa rồi cô đã nhìn thấy bộ dạng tràn đầy tự tin của Diệp Giai."Có lẽ a." Diệp Thư nói: "Hi vọng bọn họ có thể thi đậu."Tuy mấy năm này phát sinh quá nhiều chuyện, làm cho cô ấy không thể nào thân thiết với hai cô em này nữa rồi, nhưng rốt cuộc cũng là em họ của cô ấy, cô ấy vẫn hi vọng bọn họ có thể sống tốt.Rất nhanh, ô tô đã rẽ vào bệnh viện, Diệp Thư đã không có tâm tư quan tâm đến người khác nữa, cô ấy kích động mà nắm chặt tay Hoa Chiêu: "Em đoán là nam hay nữ?"Hoa Chiêu cười nói: "Nam hay nữ không phải đều ở trong bụng của chị, có cần kích động thành như vầy không?""Chị không biết, dù sao chị cũng rất kích động!" Diệp Thư nói: "Em lần đầu tiên mang thai, không kích động sao?"Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, không kích động, bởi vì cô đã sớm biết là long phượng thai.Bất quá lúc có Cẩm Văn, ngược lại có thể trải nghiệm một chút cảm giác này.Đoán đúng cũng rất kinh ngạc và vui vẻ."Em đoán là bé gái." Hoa Chiêu nói."Hình như là bé trai." Miêu Lan Chi lại nói.“Con hy vọng là bé gái, mềm mềm, đáng yêu." Diệp Thư nói ra."Các người nói đều không tính, tôi nói mới tính." Diệp Phương cười nói.Bà trực tiếp dẫn mấy người đi đến phòng siêu âm.Hoa Chiêu thấy Diệp Thư rất kích động, liền để cho cô ấy tới trước.Diệp Phương chăm chú nhìn vào trên màn hình trong chốc lát, nói thẳng: "Là bé trai."Diệp Thư lập tức có chút thất vọng. . . . . Cô ấy đã lên kế hoạch lát nữa đi mua váy rồi.Bất quá chỉ là chút xíu thất vọng, rất nhanh trên mặt đã tràn đầy hạnh phúc khẩn trương mà hỏi: "Còn những cái khác, có ổn không?"Đương nhiên là đều tốt.Kiểm tra một đường đèn xanh thông qua.Hoa Chiêu cũng như thế.Vì cô đã sớm dặn dò, Diệp Phương không nói cho cô biết giới tính.Miêu Lan Chi ở một bên nhìn nét mặt của bà ấy, hi vọng từ đó đoán ra một chút, đáng tiếc thất bại.Chỉ có thể hậm hực mà buông tha.Bất quá mọi chuyện đều tốt cũng làm cho bà bắt đầu vui vẻ.Hơn nữa con gái mang thai bé trai, bà cũng rất cao hưng.Diêu Khôn mấy tháng này luôn bay qua bay lại, một hai tuần lại về một lần, đến Diêu Lâm cũng đã bay trở về thăm Diệp Thư một lần.Còn có Diêu An chưa từng gặp qua, cũng đã bay về gặp thông gia, có thể thấy bọn họ rất coi trọng Diệp Thư.Bất quá Miêu Lan Chi cũng đã nhìn ra, người một nhà này cũng hi vọng Diệp Thư sinh cháu trai, kế thừa hương khói, kế thừa gia nghiệp.Diêu gia thật sự quá thảm rồi, chỉ thừa lại Diêu Khôn một dòng độc đinh, ý nghĩ của bọn hắn bà có thể hiểu được.Hiện tại tốt rồi, rốt cục cũng đạt được ước muốn, bà cũng không cần lo lắng Diệp Thư sinh con gái bọn hắn sẽ trở mặt."Đi một chút đi, về nhà ăn mừng một chút, hôm nay ăn một bữa ngon!" Miêu Lan Chi hiếm có nói.Miêu Lan Chi kỳ thật từ trước đến nay luôn tiết kiệm, chưa bao giờ ăn uống thả cửa.Được rồi, trước kia cũng bởi vì trù nghệ của bà ấy không tốt, không có thực lực ủng hộ bà ấy ăn uống thả cửa.Đi ra ngoài ăn uống thả cửa? Bà ấy còn chưa kiêu ngạo như vậy.Hiện tại tốt rồi, tay nghề dần dần đi lên đây, bà ấy không có việc gì liền nghĩ cách tụ tập mọi người cùng một chỗ, ăn bữa cơm, rất náo nhiệt."Đi nhà ông nội đi, để cho ông ấy cao hứng một chút." Hoa Chiêu nói.Sau chuyện của Diệp Hưng cùng Diệp Đan, Diệp Chấn Quốc thỉnh thoảng sẽ lộ ra chút không vui.Đời sau có dấu hiệu suy tàn ông ấy sao có thể cười được?Cứ để ông ấy nhìn Diệp Danh Diệp Thâm, còn có Vân Phi Thúy Vi, sẽ vui vẻ hơn thôi."Tốt." Miêu Lan Chi nói.Mọi người đến quả nhiên làm cho lão gia tử rất vui vẻ."Sao ông nội cháu không tới?" Diệp Chấn Quốc hỏi Hoa Chiêu: "Vài ngày không gặp ông ấy rồi, ông cũng rất nhớ ông ấy rồi!""Ông nội gần đây học cách nuôi chim với ông nội Vương, lúc này có lẽ đang đưa chim đi thi đấu rồi ạ.” Hoa Chiêu nói.Hoa Cường rốt cuộc đã bị lôi kéo, thích chăm sóc Bát ca, trước đó đã tìm được một chú chim biết trò chuyện, gần đây rốt cuộc cũng biết nói chuyện, hơn nữa mới mở miệng liền nói rất nhiều.Rõ ràng giọng Bắc Kinh, còn có thể đối thoại, thông minh vô cùng.Ông ấy rất cao hứng.Mỗi ngày đều mang ra ngoài cùng người khác so chim.Thấy ánh mắt hâm mộ ghen ghét của người khác, ông ấy có thể cười cả buổi.Hoa Chiêu nghĩ tới cũng cười, ông nội sống càng ngày càng đơn giản, thuần túy và vui vẻ hơn rồi.Rốt cuộc không còn nhìn thấy đáy mắt ông ấy thỉnh thoảng sẽ hiện lên cảnh giác cùng sát khí nữa rồi.Cả người đều trở nên bình thản."Hâm mộ ah." Diệp Chấn Quốc nói ra.Ông cũng muốn buông xuống công tác, chăm sóc hoa, trêu chọc chim, trông cháu trai cháu gái, nhưng quốc gia đại sự trong tay, ông ấy lại không bỏ xuống được."Đúng rồi, qua vài ngày nữa là sinh nhật của ông nội cháu à nha? Đến lúc đó nhớ nhắc nhở ông, ngày đó sẽ để trống, ông cũng muốn nghỉ ngơi một chút."Một câu sau là nói với trợ lý.Tiểu Vương gật gật đầu: "Nhớ kỹ."Hoa Chiêu cũng nhớ kỹ ngày sinh nhật của Hoa Cường, ngược lại không muốn làm quá lớn, ông nội ở thủ đô cũng không có mấy người thân bạn bè, ông ấy cũng không thích làm lớn gì.Bất quá mời mọi người Diệp gia đến họp mặt cũng không tệ lắm.Dù sao thì những người không thích cũng gần như đã đi hết.Chỉ ngoại trừ Diệp Giai cùng Diệp Lị.. . . . .Thời gian trôi qua nhanh chóng, rất nhanh đã đến sinh nhật của Hoa Cường.Hoa Chiêu quả nhiên đem mọi người Diệp gia ở thủ đô đều mời tới, cho dù là không thích Diệp Giai Diệp Lị cũng mời tới.Bọn họ cũng là cháu gái Diệp Chấn Quốc, nếu cô bài xích bọn họ ra bên ngoài, Diệp Chấn Quốc trông thấy mặc dù không nói, trong lòng sợ là cũng không vui.Hơn nữa cũng sẽ tạo thành dấu hiệu chia rẽ trong con cháu Diệp gia, ông ấy sẽ càng khổ sở.Diệp Giai Diệp Lị cũng thật biết điều, Diệp Hưng đi rồi, Diệp Thành ở xa, không biết ngày tháng năm nào mới có thể trở về.Các cô triệt để trung thực rồi, một bữa cơm ăn rất im lặng, không dám cho Hoa Chiêu một ánh mắt.Hoa Chiêu nhìn sang, Diệp Lị giả bộ như nhìn không thấy, yên tĩnh ăn cơm, Diệp Giai lại ngẩng đầu nịnh nọt cười cười.Cũng không dám khiêu khích.Lại khiêu khích, đoán chừng các cô cũng không phải là người Diệp gia nữa!"Đúng rồi, đã có kết quả chưa? Thi thế nào rồi?" Diệp Chấn Quốc hỏi.Diệp Lị thật cao hứng: "Cháu cảm thấy lần này thi rất tốt."Diệp Giai cũng thật cao hứng, nhưng ở bên trong sự vui vẻ đó, hình như mang theo chột dạ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận