Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 826 - Tôi Cũng Muốn Xuống Biển.



Chương 826 - Tôi Cũng Muốn Xuống Biển.



Chương 826: Tôi Cũng Muốn Xuống Biển."Diệp Đào ah, hắn không có bệnh gì, hắn chỉ muốn yểm hộ cho anh trai mình." Hoa Chiêu ăn ngay nói thật nói.Một người sống chết không kết hôn, thời gian dài, dĩ nhiên sẽ có người nghĩ là người này khả năng ở phương diện kia có bệnh kín.Nhưng hai anh em đều không kết hôn, mọi người bình thường sẽ không nghĩ đến phương diện kia.Chỉ cảm thấy hai anh em Diệp gia này đầu óc có bệnh.Lưu Nguyệt Quế thở phào, trong nội tâm hoặc nhiều hoặc ít cũng được an ủi, bằng không thì hai đứa con trai đều có bệnh, bà sẽ không có cách nào sống nổi rồi."Rốt cuộc là nguyên nhân tâm lý gì?" Lưu Nguyệt Quế truy hỏi.Hoa Chiêu đang muốn biên lý do, cửa phòng đã bị gõ vang.Âm thanh kêu lên sợ hãi lúc nãy của Lưu Nguyệt Quế không nhỏ, bị hai người đang xuống lầu là Diệp An Diệp Đào nghe thấy được, hai người lập tức lao đến."Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Diệp An hô.Sợ lớn tiếng sẽ đưa Tôn Thanh cùng Vương Kiếm tới, Miêu Lan Chi lập tức mở cửa đem người kéo vào.Diệp An cùng Diệp Đào vào cửa, trông thấy Lưu Nguyệt Quế khóc đến sắp sụp đổ, lập tức nóng vội."Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Diệp Đào một bên lo lắng mà hỏi thăm, một bên trừng mắt với Hoa Chiêu.Chẳng lẽ chị dâu quay đầu đã đem chuyện nói cho mẹ? Cái chị ấy gọi là giúp anh cả thuyết phục mẹ, chính là nói cho me biết chân tướng?Mới vừa rồi không nói cho chị ấy biết phải giữ bí mật, là vì bọn hắn nghĩ chuyện này không cần phải nói, Hoa Chiêu thông minh như vậy, sẽ hiểu!Chẳng lẽ. . .Hoa Chiêu phớt lờ ánh mắt của Diệp Đào, nói với Diệp An: "Cậu vừa rồi nói với chị bởi vì nguyên nhân tâm lý nên không thể lấy vợ, chị đã nhịn không được nói cho mẹ cậu biết, thực xin lỗi. . . Về phần nguyên nhân tâm lý gì, cậu tự mình nói đi."Da mặt Diệp An cùng Diệp Đào liền run lên.Trong lòng Diệp Đào đã thở phào.Hắn cảm thấy chỉ cần không phải nói thật, nói như thế nào cũng không quan trọng! Nói như vậy cũng được!Dù sao mẹ cùng bác gái nhất định sẽ giữ bí mật đấy.Diệp An cũng nghĩ như vậy, nhưng đây rốt cuộc cũng không phải là lý do tốt, bằng không thì chính hắn đã sớm nói.Hắn im lặng mà nhìn Hoa Chiêu."Khục, chúng tôi đi ra ngoài trước, mấy người chậm rãi trò chuyện." Hoa Chiêu kéo mẹ chồng vẫn còn ngây người tranh thủ thời gian rút lui.Thật xấu hổ ~"Ai!" Ra khỏi phòng, Miêu Lan Chi thở dài, bà cũng không nghĩ tới sẽ là loại lý do này, dù sao Diệp An nhìn cũng rất cao lớn, khoẻ mạnh, cường tráng đấy, râu trên cằm cũng không ít, sao có thể không được?"Cũng may còn có Diệp Đào, hiện tại hôn sự của hắn có thể cho vào danh sách quan trọng rồi." Hoa Chiêu nhanh chóng ngắt lời."Đúng đúng, cũng may còn thừa một người." Miêu Lan Chi cũng nói."Đi, lại cùng mẹ sửa sang lại một chút danh sách để chọn lựa đi." Bà kéo Hoa Chiêu đi thư phòng, lấy ra một quyển sách ảnh lớn.Bên trong đều là ảnh chụp mấy cô gái.Cao mập gầy, cái gì cần có đều có, đều là mấy cô gái chưa lập gia đình ở thủ đô.Đương nhiên cũng có những người không quá xinh đẹp đấy.Còn một vài album như thế này nữa, nhưng đã lỗi thời, các cô gái trong đó đều đã lập gia đình, có người đã có vài con!Các cô gái trong album ảnh này hồi đó đều đang học tiểu học.Hoa Chiêu cùng Miêu Lan Chi xem trong chốc lát, ngẫm lại vẫn không biết đối mặt với Lưu Nguyệt Quế đang thương tâm như thế nào, cho nên cô vẫn nên rút lui a."Con về nhà lấy rượu thuốc, ăn cơm chớ chờ con!" Hoa Chiêu nói ra."Được, đi thôi đi thôi!" Miêu Lan Chi lập tức nói.Đây là chính sự.Hơn nữa tay nghề hiện tại của bà đã hoàn toàn có thể ra tay, chèo chống mấy bàn tiệc không thành vấn đề, hơn nữa còn có Diệp Anh Diệp Đan ở đó.Hoa Chiêu liền rút lui, lề mề đến chạng vạng tối mới đem rượu thuốc đưa tới, lại lấy cớ bọn nhỏ cần nghỉ ngơi, lập tức mang theo bọn chúng về nhà.Toàn bộ quá trình đều không để cho Diệp An cùng Diệp Đào có cơ hội nói chuyện với cô. . .Không biết ba người trước đó đã ở trong phòng nói chuyện như thế nào đấy, nhưng trạng thái tinh thần của Lưu Nguyệt Quế nhìn cũng không tệ lắm, đã nhìn không ra cái gì dị thường.Ngày hôm sau, đại hội xem mắt quả nhiên tiếp tục tiến hành, chỉ có điều người tham gia chỉ có Diệp Đào.Hoa Chiêu rất ngạc nhiên. . . Nghe nói khung cảnh lúc xem mắt đều rất thú vị, dễ dàng gặp phải cực phẩm hiếm gặp.Nhưng hiện tại cho dù hiếu kỳ cô cũng không dám tới nhìn rồi.Cô trốn ở trong nhà thu dọn nhà cửa, sửa sang lại đồ tết, chỉ dám nghe thuật lại.Diệp Đào ngày đầu tiên đã chọn trúng một người, hai người đã bắt đầu nói chuyện thử xem rồi."Em thấy Biên Mỹ Quyên này tính tình không tốt lắm, quá hiếu thắng, về sau đoán chừng không dễ ở chung." Diệp Đan nói ra.Cô ta cùng Diệp Anh mang theo bọn nhỏ đến nhà Hoa Chiêu chơi.Tôn Thanh không tới, đi ra ngoài gặp bạn học cũ ở thủ đô rồi.Vương Kiếm theo tới rồi."Em mới nhìn thoáng qua, nói cũng không được ba câu, đã nhìn ra người ta hiếu thắng rồi?" Diệp Anh nói ra: "Hơn nữa, tính tình hiếu thắng cũng không phải là chuyện không tốt, chị cũng rất hiếu thắng."Diệp Đan bĩu miệng: "Em hiếu thắng cùng cô ta hiếu thắng không giống nhau, cô ta dùng khóe mắt nhìn người, em không phát hiện sao?""Không thể a?" Cái này Diệp Anh thật đúng là không phát hiện.Hoa Chiêu cũng hoài nghi: "Còn có người dám dùng khóe mắt nhìn Diệp Đào? Cô ta là con gái nhà ai thế?"Không phải là cô làm điệu làm bộ, nhìn người phải nhìn thân phận trước.Xem mắt ấy ư, chính là giúp nhau ước lượng, gia thế, nhân phẩm, học thức…của đối phương.Hơn nữa cho dù cô không nhìn thân phận đối phương, đối phương cũng phải nhìn thân phận Diệp gia.Hiện tại con gái nhà ai lại có thể dùng khóe mắt nhìn cháu trai Diệp gia?Cái thời đại này, cũng không phân ra cái gì mà con cả con thứ, Diệp Thượng cũng không phải hạng người vô danh, Diệp Chấn Quốc còn sống.Diệp Đào với tư cách là cháu trai Diệp Chấn Quốc, cũng là hàng bán chạy được không?"Chỉ là một gia đình bình thường." Diệp Đan giới thiệu đơn giản một chút về thân phận Biên Mỹ Quyên."Là rất bình thường đấy." Hoa Chiêu nghe xong nói.Kỳ thật rất không tầm thường đấy, chỉ có điều cùng Diệp gia so, chỉ có thể là vậy."Cho nên nói cô ta hiếu thắng, bộ dáng như vậy, bằng cấp như vậy, gia thế như vậy, dựa vào cái gì mà vênh váo tự đắc trước mặt Diệp Đào?" Diệp Đan tức giận nói."Em đây là đang bao che cho người nhà rồi." Diệp Anh nhìn cô ta cười nói.Nếu Biên Mỹ Quyên đối với người đàn ông khác như thế, với tính tình của Diệp Đan không chừng còn thích cô ta là quyền quý không khom lưng đây này.Nhưng Biên Mỹ Quyên lại nhìn em trai như vậy, Diệp Đan không chịu nổi."Hơn nữa chị cảm thấy được cô ta lớn lên rất xinh đẹp đấy." Diệp Anh nói."Xinh đẹp cái gì, cùng Hoa Chiêu so ra còn kém xa." Diệp Đan xùy một cái."Ha ha." Diệp Anh cười to: "Em không thể lấy người ta so với Hoa Chiêu, ai cũng không so được."Diệp Đan cũng cười rộ lên.Vương Kiếm cũng cười, ánh mắt lại quang minh chính đại mà rơi xuống trên người Hoa Chiêu.Ngắn ngủi vài giây, chẳng qua là quá chuyên chú.Đều này khiến Hoa Chiêu mẫn cảm cảm nhận được.Nhưng cô làm như không biết, không nhìn lại.Bằng không thì hắn liếc nhìn cô một cái, cô lại nhìn hắn một cái, nhìn tới nhìn lui, thành ra mắt đi mày lại rồi!"Nghe nói cô ở phía nam mở nhà máy thực phẩm, làm buôn bán lớn?" Vương Kiếm đột nhiên mở miệng hỏi Hoa Chiêu.Hoa Chiêu gật đầu.Đây không phải bí mật gì, thân là người Diệp gia, đoán chừng cũng biết.“Nhà máy này bắt đầu như thế nào? Tôi cũng muốn ra biển thử xem." Vương Kiếm nói.Diệp Anh lập tức kinh ngạc nói: "Cậu muốn xuống biển? Công tác của cậu không làm được rồi hả?"Công tác của Vương Kiếm cũng rất có thể diện, chức vị không cao không thấp, nhưng hắn mới 30 tuổi, tương lai cũng có thể phát triển!Ra biển đi làm thương nhân? Hắn điên rồi?Cách nghĩ của Diệp Anh là cách nghĩ phổ biến của người thời này.Vương Kiếm hiển nhiên không nghĩ như vậy.Mỗi ngày ngồi ở trong phòng làm việc, cầm trên dưới một trăm đồng tiền lương, ăn bữa cơm cũng không đủ!Thú vị sao?Không có ý nghĩa.Hắn thực sự nhìn Hoa Chiêu, chờ đáp án của cô.



Bạn cần đăng nhập để bình luận