Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1375 - Năm Đó.



Chương 1375 - Năm Đó.



Chương 1375: Năm Đó."Thím…" Hoa Chiêu nhìn thím Mã, không biết nên nói gì cho phải.Thím Mã sắc mặt đờ đẫn, nhìn ba đứa nhỏ, cười, nói với Hoa Chiêu: "Bên ngoài nhiều muỗi lắm, đi vào nhà rồi nói."Một nhóm người bước vào sân.Thím Mã đi nấu cơm.Phương Hải Tinh nháy mắt theo sau, bắt đầu trò chuyện với bà ấy.Bây giờ thím Mã mới biết, Phương Hải Tinh lại thật sự là bảo mẫu của gia đình Hoa Chiêu.Cũng đúng, nhìn phong thái của Hoa Chiêu, hiện tại có bảo mẫu cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.Phương Hải Tinh chẳng những hỗ trợ, mà còn lấy đồ ăn ra khỏi hành lý.Lần này trở về bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, không chỉ mang theo hành lý, chăn đệm, mà ngay cả lương thực cũng mang theo.Hoa Chiêu không định đến thôn Kháo Sơn rồi ăn cơm nhà người khác.Năm 88, chắc chắn không ai có thể lo cho nhiều miệng ăn như vậy kể cả chỉ trong vài ngày.Không có cơm ngon ăn, mấy đứa nhỏ nhất định không chịu nổi.Thím Mã thở phào nhẹ nhõm, nhà bà thật sự không lo được cho bọn họ.Nhiều lắm chỉ có thể cho bọn họ ăn hết hũ gạo nhà mình.Sân nhà Trương Quế Lan rất lớn, nhưng trong phòng lại không lớn lắm, ban gian phòng đất nhỏ, nhiều người chen vào như vậy căn nhà lập tức trở nên chật ních.Mấy đứa nhỏ bước vào nhà đi đi lại lại một vòng, tò mò về ngôi nhà đất ở nông thôn một chút rồi ra ngoài ngay.Mùi bùn đất bên trong quá nồng nên bọn chúng không quen lắm.Hoa Chiêu chưa đi vào, cô lấy ra một vốc kẹo đưa cho đứa cháu ngoại lớn nhất của thím Mã."Cháu tên là gì." Cô hỏiĐứa bé trai nhất quyết không nhận, dè dặt đứng trước mặt Hoa Chiêu, dáng vẻ dường như nửa muốn rời đi nửa muốn ở lại.Nó tò mò nhìn Hoa Chiêu, lại nhìn đám trẻ con đứng bên cô.Anh trai em gái nhỏ, trông thật sạch sẽ.Nó lập tức tóm chặt quần áo trên người, muốn chạy đi."Cậu tên là gì?" Tiểu Thận lôi kéo hắn, hỏi.Khuôn mặt này của Tiểu Thận, không một ai có thể kháng cự.Thằng nhóc cao xấp xỉ đứa trẻ kia, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn đứa bé trai, mặt nó ngay tức khắc ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Tôi tên là Hoa Lão Đại."Trong lòng Hoa Chiêu rơi lộp bộp một cái: "Cháu tên là gì? Ba cháu là ai?"Đứa bé nhìn cô, lại nói thêm: " Cháu là Hoa Lão Đại, cha cháu là Hoa Long."Viên kẹo bơ cứng hình con thỏ trắng trong tay Hoa Chiêu, lập tức biến thành từng mẩu, bị cô nắm chặt, nghiền nát thành mảnh vụn rơi xuống đất.Thằng bé hoảng sợ, lại có chút đau lòng.Sớm biết như thế, lúc nãy nó đã nhận lấy rồi, trong giây lát nó phân vân không biết có nên tiến đến nhặt kẹo lên không."Sao mẹ cháu lại gả cho Hoa Long?" Hoa Chiêu hỏi.Làm sao mà cậu bé trả lời được vấn đề này? Nó chớp mắt mấy cái, vẻ mặt ngây thơ.Thím Mã ở trong phòng nghe thấy thế, quay đầu, liếc mắt nhìn Hoa Chiêu một cái, rồi lại quay đi, tiếp tục rửa nồi nấu cơm.Tiểu Thận cũng không quan tâm đến vấn đề này, thằng bé hỏi Hoa Lão Đại: "Bọn họ là ai vậy? Bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?"Nó chưa gặp người ngốc bao giờ, cũng chưa từng thấy người khiếm thính.Trong thế giới của cậu bé, chỉ toàn những điều tốt đẹp hạnh phúc.Hoa Lão Đại nhìn hai cậu em trai trái phải, nói: "Đây là Hoa Lão Tam, trời sinh đã ngốc, đây là Lão Ngũ, lúc hai tuổi nó bị sốt, phải tiêm thuốc, kết quả trở thành người điếc."Tiểu Thận nhận được câu trả lời, liền thỏa mãn, xong vẻ mặt nó rồi rắm nhìn Hoa Lão Đại: "Đây là nhũ danh của mấy người à? Lão Đại Lão Tam Lão Ngũ, có phải các ngươi còn có cả LãoNhị và Lão Tứ nữa không? Người đâu?""Cái gì mà nhũ danh với đại danh, chúng ta chỉ có một cái tên này." Hoa Lão Đại nói.Hoa Chiêu cũng cạn lời, phong cách đặt tên này hiển nhiên là kế thừa từ một nhà Hoa Sơn.Không ngờ, Hoa Lão Đại lại nói: "Có lão nhị và lão tứ.""Nhưng lão nhị tên là Hoa Mãn, còn lão tứ tên là Hoa Điền."Chỉ có ba người bọn họ là không được hoan nghênh, tùy tiện gọi là Lão Đại Lão Tam, không đặt tên cho bọn họ.""Bọn họ ở nhà ba ba." Hoa Lão Đại nhìn Tiểu Thận, trả lời hết tất cả các câu hỏi của cậu bé, một vấn đề cũng không bỏ qua.Tiểu Thận cũng rất nhạy cảm, lập tức nắm được vấn đề: "Nhà ba ba? Nhà ba ba không phải nhà các người à?"Cũng như bọn nó, mấy đứa nhỏ chưa bao giờ nói nhà cha, nhà mẹ, mà là nhà ông nội, bà ngoại, cha và mẹ là một nhà."Hoa Lão Đại lắc đầu: "Chúng tôi là rác rưởi, ba ba không cần chúng tôi, nên chúng tôi không được đến nhà cha."Một câu này khiến tất cả mọi người nhíu mày.Tuy rằng trên người đứa nhỏ có khiếm khuyết nhưng chúng nó cũng đâu muốn như vậy. Bởi vì có khiếm khuyết chẳng phải càng nên thương chúng hơn à?Nhưng nghĩ đến đức hạnh của một nhà Hoa Sơn, bọn họ làm ra được loại chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên."Vậy mẹ thì sao? Cũng không quan tâm đến các người à?" Tiểu Thận nhăn mặt nói.Khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp bắt đầu trở nên nghiêm túc, đằng đằng sát khí.Đáng sợ tới mức Hoa Lão Đại không dám nói tiếp."Mẹ lo lắng thỉnh thoảng sẽ đến thăm chúng tôi, nhưng mẹ tôi không làm được gì, mỗi lần đến gặp chúng tôi, nếu bị phát hiện, mẹ sẽ bị đánh, ba ba sẽ đến nhà bà đập phá đồ, vẫn nên đừng đến thì tốt hơn."Mọi người càng không nói lên lời.Thím Mã từ trong phòng đi ra.Phương Hải Tinh đã giành lấy việc xào rau nấu cơm.Bà nghĩ tay nghề của mình khẳng định không bằng bảo mẫu chuyên nghiệp, sợ làm không ai ăn, cũng rất có ánh mặt mà đi ra.Nghe thấy lời nói của Hoa Lão Đại, nước mắt bà lập tức rơi xuống.Rốt cuộc Hoa Chiêu cũng biết tại sao mới năm mươi tuổi mà bà đã già như vậy.Cô vung tay lên, mấy người hộ vệ vây quanh người cô lập tức giải tán.Tiểu Thận kéo tay Hoa Lão Đại nói: "Đi, dẫn tôi đến đi chơi quanh nhà cậu."Nó không thanh minh mà kéo Hoa Lão Đại chạy đi.Hoa Lão Tam và Hoa Lão Ngũ đi theo ở phía sau.Hoa Chiêu kéo thím Mã trở về phòng."Thím, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Thu Bình lại gả cho Hoa long?" Hoa Chiêu hỏi."Còn không phải tên táng tận lương tâm kia! Không cưới được vợ liền đánh chủ ý lên Thu Bình nhà thím, chặn con bé ở phía sau núi, phía sau núi, làm cái kia! Không có cách nào khác, Thu Bình mới phải gả cho hắn." Thím Mã hung ác mắng chửi.Hoa Chiêu lập tức nhíu chặt mày: "Sao lại có thể kết hôn được? Lúc ấy phải đi tố cáo hắn, để cho hắn ăn đạn chứ!"Khuôn mặt thím Mã co rúm lại: "Bây giờ thím cũng rất hối hận, lúc trước không nên nuốt cơn giận này lại, mà phải để cho hắn bị bắt chết bằng bất cứ giá nào mới đúng! Nhưng mà, lúc ấy…"Thím Mã không nói gì nữa, nhưng Hoa Chiêu đã hiểu.Phát sinh loại chuyện này, nhà gái luôn là người chịu thiệt thòi.Kể cả Hoa Long phải đền mạng, thì Thu Bình đời này cũng coi như xong rồi, mọi người sẽ bàn tán sau lưng họ.Còn không tìm được một nhà chồng tốt.Có người sẽ nhẫn nhịn, gả cho kẻ đã cưỡng bức mình, mơ hồ sống qua ngày."Lúc ấy hắn còn đổ oan cho chúng ta, nói Thu Bình dụ dỗ hắn, chủ động hẹn hắn đến sau núi, không biết hắn làm thế nào mà lại lôi được mấy người phụ nữ trong thôn ra làm chứng! Thím rất muốn đi tố cáo hắn, nhưng không chừng hắn không chết, sẽ cho Thu Bình nhà thím thêm tiếng lẳng lơ, cho nên, đành phải nhịn!"Thím Mã đầy căm giận đấm xuống giường, bà cảm thấy, mấy người phụ nữ kia nhất định có quan hệ mập mờ với Hoa Long hoặc là bị hắn uy hiếp, mới đánh mất lương tâm đứng ra làm chứng."Ai." Thím Mã thở dài một tiếng: "Hiện tại nói những lời này cũng vô dụng, cũng đã tám chín năm, con cũng đã có năm đứa rồi.""Thím không lo cho nó, mà thím lo lắng cho ba đứa nhỏ này, nếu ngày nào đó thím không còn nữa, ba đứa chúng nó sẽ sống như thế nào."Đang nói chuyện bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hét của phụ nữ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận