Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 417 - Cô Sắp Phát Tài.



Chương 417 - Cô Sắp Phát Tài.



Chương 417: Cô Sắp Phát Tài."Tới sớm không bằng tới đúng lúc, anh cả hôm nay có có lộc ăn rồi." Hoa Chiêu cười nói.Diệp Danh cũng thật cao hứng: "Không phải sao, hôm nay là ngày mấy? Thịnh soạn như vậy?" Trong lòng anh đã dạo qua một vòng, không phải Hoa Cường, Hoa Chiêu cùng Trương Quế Lan sinh nhật, thậm chí không phải sinh nhật của bốn đứa nhỏ của Trương Quế Lan gia."Hôm nay thử là chút đồ buôn bán." Hoa Chiêu nói ra.Chuẩn bị bán thịt kho cô cũng không định gạt, nhất cử nhất động của cô đều quan hệ với Diệp gia, cô cũng muốn nghe xem ý tứ của Diệp Danh.Nghe thấy cô định đến nhà ga, thậm chí đến tất cả cửa ra vào của các nhà xưởng lớn bán thịt kho, Diệp Danh không có phản ứng gì.Bán bắp rang cũng là bán, bán thịt kho cũng là bán, kỳ thật không có gì khác biệt.Anh chỉ là cảm thấy Hoa Chiêu đúng là thích lăn qua lăn lại đấy, hơn nữa cũng dám giày vò, quả thực là con mèo may mắn.Anh đã thấy được ích lợi rất lớn, việc buôn bán thịt kho này chỉ biết so với bắp rang sẽ tốt hơn nhiều, dù sao đây là thịt! Anh cảm thấy so với bắp rang còn thơm hơn, mà thành phần cũng rẻ hơn so với bắp rang.Chỉ là Hoa Chiêu định lôi kéo Từ Mai cùng làm kinh doanh, là điều anh không nghĩ tới đấy.Mà viêc buôn bán này, trên thực tế là bởi vì Từ Mai mới tạm thời nảy lòng tham đấy…Thật là một cô bé tốt bụng ah, em trai của anh thật tốt số."Anh lại đi chào hỏi một vòng, em cứ yên tâm đi bán." Diệp Danh nói ra.Hoa Chiêu lập tức nở nụ cười: "Cám ơn anh cả!"Diệp Danh cười cười, nói đến chuyện của Từ Mai."Phùng gia lần này đoán chừng đã xong, làm chuyện quá ác, lại đang ở trên đầu sóng ngọn gió."Chuyện của Phùng gia mấy ngày nay huyên náo rất lớn, dù sao người xem qua hiện trường cũng rất nhiều, thoáng cái mọi người đều biết rồi, thật là muốn đều tra lại cũng không được.Mà ông bà Phùng cũng không phải dân chúng bình thường, chuyện này mà tạo thành ảnh hưởng thì càng ác liệt rồi.Hiện tại tuy còn không có khái niệm nghiêm trị, đến năm 83 mới có, nhưng năm 77, 10 năm vận động chấm dứt, nhân vật lớn qua đời, con đường tương lai còn không biết ở nơi nào, lòng người có chút hoang mang, xã hội trong lúc hỗn loạn, bên trên đang muốn thanh lý một chút, Phùng gia lại bị đưa lên.Hơn nữa có Diệp gia trợ giúp, Phùng gia lần này muốn thoát tội sẽ khó khăn."Nhưng có một điểm không tốt lắm, bà Phùng đem trách nhiệm đều ôm đến trên người mình, nói ông Phùng cùng Phùng Long không biết rõ tình hình đấy." Diệp Danh nói ra: "Mà hai người kia cũng bất chấp, cắn chết không nhận. Từ Mai bên kia cũng có người hỏi qua rồi, lúc ấy đã ngất, không biết là bị ai buộc chặt đấy, mà sau khi bị trói vài ngày, xác thực chỉ thấy qua bà Phùng."Cái phòng kia vừa bẩn, thối lại đáng sợ, mỗi ngày chỉ có bà Phùng mở cửa đi vào bên trong liếc mắt nhìn, ông Phùng cùng Phùng Long đều chưa từng lộ diện.Bất quá cũng không phải bọn hắn nói cái gì thì chính là cái đấy, nhưng nói như vậy, việc xử tội đối với Phùng Long cùng ông Phùng sẽ tương đối nhẹ hơn một chút."Đừng làm những động tác dư thừa, nên bị xử lý như thế nào thì chính là như thế, còn nhiều thời gian." Hoa Chiêu nói ra.Muốn báo thù, cũng không nhất định chỉ có một con đường là đem người đó đưa vào tù.Diệp Danh nhìn cô cười cười, không nghĩ tới đến cái này cô đều hiểu. Anh còn sợ cô thay Từ Mai không cam lòng đấy, đều đã nghĩ kỹ sẽ khuyên bào như thế nào, kết quả cũng không cần dùng đến....Chuyện Phùng gia được xử lý đúng trình tự, không có Diệp gia cắn chết không thả, trình tự làm việc bình thường cũng tương đối chậm rồi, dù sao hai ba ngày tới cũng chưa thể đi ra ngay đấy.Từ Mai đã xuất viện, cô khôi phục rất nhanh, ở nhiều ngày như vậy đều là cố ý kéo dài thời gian.Tốt lên quá nhanh thì tội của Phùng gia lại càng nhẹ.Diệp Thư cùng Hoa Chiêu tự mình đến đón Từ Mai ra viện, mà người Từ gia không có xuất hiện.Sau khi Từ Mai nằm viện, cũng chỉ có mẹ của cô là trộm đến xem qua hai lần, sau đó vội vàng đi, trong nhà không cho bà tới, nếu bị phát hiện không phải là mắng chính là đánh.Tình trạng hiện tại của Từ Mai, người Từ gia một chút cũng không đồng tình, ngược lại cảm thấy cô đáng đời. Cái Phùng gia kia, là cô sống chết muốn nhảy vào, náo đến tình trạng này, không đáng đời thì là cái gì?Từ Mai cũng không để ý, cô đã sớm đối với Từ gia đã mất đi tình cảm, không có yêu cũng không có hận, mọi người giúp nhau quên, cả đời không qua lại với nhau mới tốt.Nhìn thấy Diệp Thư cùng Hoa Chiêu, Từ Mai nở nụ cười: "Đã biết các người sẽ đến, chỗ ở về sau của tôi thì sao? Đã sắp xếp xong xuôi sao?"Cô đã cùng Hoa Chiêu làm buôn bán rồi, cô tin tưởng Hoa Chiêu sẽ chiếu cố thật tốt cho cô đấy. Dù sao Hoa Chiêu mỗi ngày đều phái người đến đưa cơm cho cô, so với việc phiền toái như vậy thì tìm phòng ở là chuyện nhỏ."Phòng ở đương nhiên đã tìm, bất quá không biết cô có hài lòng hay không." Hoa Chiêu nói ra: "Là một căn nhà trước kia tôi mua, kết quả luôn bị người ta ngấp nghé, cho nên mới bắt tay vào sửa sang lại, hiện tại chỉ chừa ra một sương phòng có thể cho cô ở lại."Cô đã mời một người, ý định sẽ lắp đặt sửa sang lại căn nhà trong vòng ba đến năm năm đấy, cái sương phòng này là gần đây đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, để cho Từ Mai ở.Chỗ đó cách nhà cô cùng nhà Trương Quế Lan rất gần, không có trộm cướp như người Trương gia, trị an cũng rất tốt, Từ Mai là một người phụ nữ lại chuẩn bị ly hôn, ở lại đó tương đối an toàn.Từ Mai đối với sương phòng không có ý kiến, nghe ý tứ của Hoa Chiêu, cô có thể một mình ở một căn phòng? Điều này thật sự là quá tốt rồi!Mặc dù cô rất hạnh phúc vì còn sống, nhưng cô cũng không thích cùng người khác sống chung, đặc biệt là người xa lạ, nhưng mà đã qua nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ được sống trong không gian riêng của mình, hiện tại rốt cuộc cũng thực hiện được?Quá hạnh phúc!Tương lai quả nhiên sẽ càng ngày càng tốt rồi!Từ Mai hào hứng bừng bừng mà nhìn nhà mới.Nhìn căn nhà có chút lộn xộn nhưng yên tĩnh, nụ cười trên khuôn mặt Từ Mai chưa từng tắt, cô rốt cuộc cũng có thể sống những ngày tháng thanh tĩnh rồi.Mà căn sương phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, sàn xi măng, tường trắng như tuyết, đồ nội thất mới, tấm nệm dày, còn có tủ đầu giường và bàn trang điểm, ấm đun nước, chậu rửa, mọi thứ đều rất chu đáo."Cảm ơn." Nhìn đến đây, Từ Mai cũng nhịn không được nữa đỏ vành mắt.Cô thật sự không nghĩ tới, hai thời khắc khó khăn nhất trong cuộc đời , đều là Hoa Chiêu giúp cô, mà người thân ruột thịt của cô…Được rồi, cô không có người thân, nếu quả thật có cũng chỉ là mẹ cô."Không vội nói lời cảm tạ, về sau cô sẽ phải than phiền vì quá bận rộn đấy." Hoa Chiêu nói ra."Bề bộn cái gì?" Từ Mai tranh thủ thời gian nói ra: "Hiện tại tôi rất muốn bận rộn! Hôm nay được không?"Cô muốn kiếm tiền, ngay lập tức!Trong tay cô một phân tiền cũng không có…Tiền thuốc men đều là Hoa Chiêu trả."Được a, để chị ấy mang cô đi." Hoa Chiêu nói ra: "Tôi không có thời gian, hiện tại thời gian của tôi đều rất rời rạc đấy, tối đa không nhiều hơn 2 giờ đồng hồ." Sau đó liền phải về nhà cho hai đứa nhỏ ăn rồi.Diệp Thư dang tay, cô quả nhiên là người có mệnh lao lực, nhưng cô rất vui vẻ mà lao lực. Cô cũng hiểu được, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt.Trước kia, cô vẫn còn bị mẹ của Khổng Kiệt ngấm ngầm tính kế bên trong, vẫn còn bôn ba vì bọn hắn chuẩn bị đồ tết, chuẩn bị đồ tết cho một đại gia đình Khổng gia, kết quả ngày 30 tết lúc đó, cô còn không được ăn một ngụm cơm nóng hổi, cô chỉ xứng với ăn đồ ăn thừa cùng bánh sủi cảo.Lại nhìn hiện tại, vui vẻ đến cỡ nào!Từ Mai đi theo Diệp Thư đến nhà xưởng bỏ hoang vùng ngoại thành, vừa mới đến gần đã nghe thấy được hương vị ngọt ngào, cũng nghe thấy được hương thơm nồng đậm của thịt kho."Thơm quá, ta cũng đói bụng, ở đây cất giấu tiệm cơm sao?" Từ Mai hỏi."Không có, ở đây cất giấu một nhà máy in tiền." Diệp Thư hâm mộ mà thở dài: "Cô sắp phát tài rồi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận