Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1328 - Nhận Thầu Đảo Nhỏ.



Chương 1328 - Nhận Thầu Đảo Nhỏ.



Chương 1328: Nhận Thầu Đảo Nhỏ.Diệp Thâm và Diệp Danh liếc nhìn nhau.Diệp Hưng và Diệp Đan đang làm gì, theo lý trong nhà chỉ có hai người bọn họ biết, ngay cả Diệp Chấn Quốc cũng không biết, sợ sẽ khiến ông ấy tức giận.Làm sao Diệp Thành biết được? Chuyện này nhất định phải điều tra thật kỹ."Sao vậy? Chuyện rất nghiêm trọng sao?" Đường Phương Hà lập tức căng thẳng hỏi han."Không sao, đã qua rồi." Hoa Chiêu nói.Đường Phương Hà nhìn người này người kia, không hỏi nữa.Nhìn biểu tình của họ bà đã biết, hỏi nữa cũng không ai nói với bà.Bà mới gả vào gia đình này được 1 năm, vẫn chưa hòa nhập được với mọi người.Sau này có con rồi thì sẽ ổn thôi."Thím trở về nghỉ ngơi, mọi người trò chuyện đi." Đường Phương Hà đỡ thắt lưng, chào tạm biệt.Bước đi vô cùng cẩn thận.Bà ấy rất coi trọng đứa con này.Diệp Danh đuổi Miêu Lan Chi về nghỉ ngơi, lúc này mới hỏi Diệp Thâm về chuyện của Diệp Hưng và Diệp Đan.Trước đó Diệp Thâm gọi cho anh, hai người đều dùng mật hiệu để nói chuyện, anh không biết quá trình cụ thể.Bây giờ nghe xong thì lập tức trách cứ Diệp Thâm."Em đưa con nhóc này ra ngoài làm gì? Đao kiếm không có mắt, biển cả lại càng đáng sợ!" Anh nhìn thoáng qua Hoa Chiêu, nói.Một con sóng nổi lên, xui rủi sẽ cuốn trôi mọi người, thần tiên cũng không cứu nổi!"Em nghe thấy rồi chứ, anh cả không cho em đi, sau này đừng đi nữa." Diệp Thâm quay đầu nói với Hoa Chiêu.Hoa Chiêu…Diệp Danh…Để anh đóng vai kẻ xấu ư?Anh vẫn sẵn lòng đảm nhiệm, nhưng đoán chừng không phải chuyện dễ dàng.Anh không nể mặt hỏi Hoa Chiêu: "Sau này còn đi nữa không?""Em, em dự định nhận thầu một bãi biển để nhân giống, mọi người thấy thế nào?" Hoa Chiêu nói.Diệp Danh nghẹn lời: "Đất liền không đủ cho em chơi?""Ha ha, đúng vậy." Hoa Chiêu nói "Em muốn nuôi tảo bẹ, rong biển, nghe nói rong biển loại tốt đều được bán theo gram, hơn nữa còn được xuất khẩu, cung không đủ cầu, anh cả, tặng ngoại hối cho anh!""Không cần chút ngoại hối này của em đâu, em ngoan ngoãn ở nhà trông con đi." Diệp Danh nói."Vậy không được, em phải có sự nghiệp của riêng mình." Hoa Chiêu nói.Diệp Danh lập tức khinh bỉ không nói nữa, nhìn xem, chỉ biết làm mấy chuyện không đâu! Quanh co lòng vòng vẫn muốn đi biển đây này.Đi biển là giả, cái chính là muốn làm cái đuôi nhỏ của Diệp Thâm đúng không?Thật là, vợ chồng già cả rồi còn dính nhau như vậy.Anh liếc nhìn bụng Hoa Chiêu một cái, sau đó dùng ánh mắt hỏi Diệp Thâm.Diệp Thâm lắc đầu.Diệp Danh lập tức đá anh một phát, đồ bỏ đi."Hai người các anh chơi đánh đố gì vậy?" Hoa Chiêu hỏi Diệp Thâm: "Hình như anh cả rất tức giận, làm sao vậy?""Bọn nhỏ đều đang ở đây, sau này anh ấy không gặp được nữa, tâm tình không vui." Diệp Thâm lập tức nói ra chân tướng.Hoa Chiêu lập tức hiểu ra, chẳng trách từ sau khi xuống xe, cô chưa hề nhìn thấy sắc mặt hòa nhã của anh cả!Kết hôn nhiều năm như vậy, chuyện thế này chưa từng xảy ra.Ông anh Diệp Danh mặt người dạ thú này, lúc nào cũng cười hì hì.Tất nhiên, khi đối diện với cô, anh ấy luôn nở nụ cười chân thành.Lần này thì hay rồi, một nụ cười giả tạo cũng không có.Cô nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến hóa ra nguyên nhân là thế này.Diệp Danh mỗi ngày đều bận đến mức muốn bay lên, đoán chừng không có thời gian ngàn dặm xa xôi đến thăm bọn nhóc.Thật quá đáng thương."Đi thôi, về ngủ." Diệp Thâm kéo Hoa Chiêu, nói.Cú đá vừa rồi của anh cả có ý nói anh bất tài!Chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ!Ngày hôm sau, Diệp Danh và Đường Phương Hà cùng trở về thủ đô.Miêu Lan Chi không có việc gì, bà ở lại giúp Hoa Chiêu trông bọn nhỏ, bà không nỡ xa mấy đứa cháu.Lại qua hai ngày, bọn nhỏ khai giảng, trong viện lập tức trở nên thanh tịnh.Hoa Chiêu cũng không ra ngoài vào buổi tối được, không còn cách nào khác, Tiểu Thận lại trở nên dính người, buổi tối dù thế nào cũng phải ôm cô ngủ, cô vừa rời khỏi phòng thì thằng nhóc cứ như radar không quét được cô, lập tức tỉnh dậy.Có điều chỉ cần cô ở trong phòng là được, vậy nên Diệp Thâm phải chịu nhịn!Nhưng điều này không làm chậm trễ việc ban ngày Hoa Chiêu ẵm con đi biển.Cô đúng thật là muốn nhận thầu một khu vực biển, làm chút gì đó, những chuyện cô đã nói với Diệp Danh trước đó đều chẳng phải là nói đùa.Nuôi hải sản, kiếm nhiều tiền!Nào là hải sâm, tôm biển, rong biển, tất cả đều được.Đương nhiên chuyện kiếm tiền là chuyện sau này, hiện tại mấy thứ này vẫn còn chưa bán được với giá cao.Nhưng tốt nhất vẫn nên bắt đầu nhận thầu từ bây giờ, vì sau này không những tiền thuê đắt đỏ, mà còn không có chỗ tốt.Cuối cùng cô nhắm trúng một đảo nhỏ gần bờ.Diện tích đảo không lớn, chỉ là một chấm nhỏ trên bản đồ, trên đảo có một ngọn núi nhỏ và một dãy cây dừa.Còn có một khu kiến trúc bê tông kiên cố nhỏ, mấu chốt là có một bến tàu không tồi.Nơi này từng là điểm tiếp tế quân sự.Nhưng sau đó lại bị bỏ hoang vì nhiều nguyên nhân.Dù sao cũng nhàn rỗi, hiện tại đối phương còn cần kinh phí, tiền thuê Hoa Chiêu đưa ra lại không ít, Diệp Thâm có nói qua rằng bên trên đã đồng ý.Cho cô dùng đảo nhỏ bao gồm cả khu vực 5 hải lý xung quanh để nuôi trồng thủy sản.Tất cả mọi người đều cười nhạo cô ngu ngốc, kể cả người trong nhà.Trương Quế Lan lo lắng nói: "Con nuôi gì vậy hả? Thả cá giống vào, còn có thể trở về sao? Chuyện này thật đúng là nghe như ném tiền xuống nước."Trương Quế Lan, một người sống ở đông bắc, vừa đến biển được một năm, không biết hình thức nuôi trồng ngư trường.Hiện tại rất nhiều người cũng không hiểu rõ, sản vật biển vẫn còn dồi dào, không cần phải thả giống cá con gì gì đó."Dù sao tiền thuê cũng không đắt, con sẽ bao một hòn đảo nhỏ để chơi, không nuôi cá được thì còn có thể nuôi vịt, đến lúc đó để chúng đẻ trứng kiếm tiền." Hoa Chiêu nói điều mà Trương Quế Lan có thể tiếp nhận.Quả nhiên Trương Quế Lan không lên tiếng nữa, nuôi vịt ở nơi có nước, đúng là tiết kiệm.Hoa Chiêu nói là làm, lập tức bắt đầu hành động, mua vịt giống, hải sâm giống, bắt tay vào việc!Diệp Thâm tích cực phối hợp.Có đảo nhỏ, anh cũng coi như có cứ điểm, làm gì cũng thuận lợi hơn ở trên đất liền.Có lần anh còn tưởng đây là Hoa Chiêu đặc biệt mua cho anh, ban đêm "cảm ơn" hẳn mấy lần.Chỗ này cách nhà hơi xa, qua lại bằng thuyền và xe mất hết cả nửa ngày.Thế nên Hoa Chiêu đưa Tiểu Thận và Diệp Thâm đến đây sống, hai ba ngày về nhà một lần.Phải kiến thiết đảo nhỏ? Hoa Chiêu nhiệt tình hơn bao giờ hết.Cô thuê nơi này 30 năm, hơn nữa đã ký hợp đồng, sau 30 năm cô có quyền được ưu tiên thuê.Theo lý thuyết, chỉ cần cô có tiền, và bên kia muốn cho thuê, nơi này vẫn luôn là của cô."Có thể xây một ngôi nhà chịu được gió cấp 15 không?" Hoa Chiêu hỏi Diệp An.Gió lớn trên biển có thể rất dữ dội, mạnh hơn 20 cấp cũng không phải không có khả năng.Diệp An nói: "Bên kia có cái hang, em đề nghị chị qua đó ở."Hắn nói nghiêm túc.Hang sâu và rộng, cửa hang cao tới 10m, hơn nữa càng vào sâu càng cao, địa thế cao hơn mực nước biển rất nhiều, hoàn toàn không phải lo lắng nước biển tràn vào.Bên trong vốn cũng có mấy căn nhà, chẳng qua hơi đơn sơ, Hoa Chiêu chắc chắn không thích.Hoa Chiêu lắc đầu: "Tôi định để bọn vịt sống ở đó, gió nhỏ thôi tụi nó cũng không chịu nổi, đừng nói là bão, nó sẽ cuốn bay không sót con nào của tôi."Thực ra cô có biết đảo nhỏ này, kiếp trước đã từng thấy trên tiết mục phỏng vấn những người làm giàu trong lĩnh vực ngư nghiệp và chăn nuôi.Ông chủ lúc đó dùng đảo này để nuôi vịt biển, vì có cái hang này nên ông ấy có ưu thế vượt trội, doanh thu một năm trên nghìn vạn, không bao giờ lỗ vốn.Không giống những người cùng nghề khác, bão vừa đến đã sợ hãi.Đây cũng là một trong những nguyên nhân Hoa Chiêu nhắm trúng nơi này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận