Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 897 - Một Mạng Đổi Một Mạng.



Chương 897 - Một Mạng Đổi Một Mạng.



Chương 897: Một Mạng Đổi Một Mạng."Các người đã làm gì thằng bé? Các người mau buông thằng bé ra!" Chu Lệ Hoa phát điên bổ nhào về phía Diệp Gia Khánh.Nhưng lần này Đỗ Triêu Sinh mang người đến đấy, không phải mấy người bệnh tật Đỗ gia, mà là hai người đàn ông khoẻ mạnh.Ngăn cản Chu Lệ Hoa như xách con gà con."Đừng hét, đưa người ngoài tới, tôi lập tức bóp chết nó." Đỗ Triêu Sinh nói.Chu Lệ Hoa lập tức câm miệng."Lúc này mới nghe lời, hiện tại rượu mời rượu phạt bà muốn uống chén nào?" Đỗ Triêu Sinh cười nói."Thằng bé làm sao vậy? !" Chu Lệ Hoa lại chỉ quan tâm đến cháu trai bà ta!"Nó hiện tại không có việc gì, bất quá trong chốc lát, thì khó mà nói rồi." Đỗ Triêu Sinh nói."Các người đến cùng muốn thế nào? Bắt được cháu tôi, tôi cũng không trộm được rượu thuốc!" Chu Lệ Hoa vội la lên."Không ăn trộm, bà đi đổi." Đỗ Triêu Sinh nói."Đổi thế nào?" Chu Lệ Hoa hỏi.Đỗ Triêu Sinh không trả lời, ra hiệu cho hai người đàn ông kia.Một người lập tức cạy miệng Chu Lệ Hoa ra, một người lấy ra một cái bình nhỏ trong túi quần, mở ra, đem chất lỏng có mùi gay mũi rót xuống.Chu Lệ Hoa dốc sức liều mạng mà nôn ra, nhưng vẫn uống hết hơn phân nửa, lập tức cảm thấy bụng đau như bị bỏng."Dùng mạng của bà, đổi mạng cho cháu trai bà." Đỗ Triêu Sinh nói ra."Đừng sợ, hiện tại bà còn chưa chết, liều thuốc này chúng tôi đã nhiều lần xác nhận qua, trong vòng 3 ngày, bà không chết được, ba ngày sau đó, nếu như còn không giải độc, sẽ hết thuốc chữa."Đỗ Triêu Sinh nói: "Hiện tại bà nên đi cầu xin thuốc giải ah, hãy nói chính mình nghĩ quẩn nên đã uống thuốc muốn tự tử, thân là mẹ của bốn đứa trẻ Diệp gia, bọn hắn sẽ cho bà chút thể diện a?"Bất quá tốt nhất bà nên đòi nhiều một chút, đòi 3 bình, mới có thể đổi về cháu trai của bà, về phần độc của chính bà, phải xem bản lãnh của mình rồi."Bà đừng nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, hoặc là nói cho người Diệp gia, cho dù là viên đạn, cũng không nhanh bằng tay chúng tôi đâu."Theo lời Đỗ Triêu Sinh nói..., một người đàn ông đưa tay bỏ vào trên chiếc cổ nhỏ của Diệp Gia Khánh."Dù sao tôi cũng sắp chết rồi, cái gì cũng không sợ, không có rượu thuốc, tôi sẽ kéo thêm mang của mấy người ra đi!""Tôi cho bà hai giờ, sau 2 giờ, bà chưa không trở lại, cũng không cần trở về nữa, ba ngày sau đó đi cùng cháu trai của bà là tốt rồi." Đỗ Triêu Sinh nói.Chu Lệ Hoa quả thực sững sờ.Trước kia bà ta cảm thấy mình hận Hoa Chiêu, hiện tại mới biết được, chút cảm xúc này, căn bản không gọi là "Hận" !Hiện tại bà ta hận người trước mắt, hận không thể uống máu của hắn, ăn thịt của hắn! Nếu như có thể làm được điều này, bà ta có thể lập tức đi chết!Đây mới thực sự là hận!Nhưng mà bà ta không làm được.Hai giờ, hai giờ. . . .Không cần Đỗ Triêu Sinh thúc giục, Chu Lệ Hoa liền đạp xe đạp, dốc sức liều mạng chạy đến nha Hoa Chiêu.Trên đường đi bởi vì đau đớn, suy yếu, bà ta té ngã vài lần, nhưng bà ta vẫn lảo đảo mà đi tới nhà Hoa Chiêu.Hoa Chiêu đang ở nhà ăn lẩu, chiêu đãi Diệp Thư cùng Diêu Khôn.Trong nhà quạnh quẽ rất nhiều, cô liền gọi hai người đến ở chỗ này.Miêu Lan Chi cùng Diệp Danh cũng ở đây.Diệp Thư có thời gian trở lại một lần, bọn họ tất nhiên đều muốn ở cùng cô.Chu Lệ Hoa sùi bọt mép được vệ sỹ đỡ vào, cũng không thông báo.Tất cả mọi người đều giật nảy mình."Bà làm sao vậy?" Miêu Lan Chi khẩn trương mà hỏi thăm."Thuốc, thuốc, thuốc!" Chu Lệ Hoa lại nhìn chằm chằm Hoa Chiêu, nói không nên lời.Hoa Chiêu nhìn kỹ khí tức của bà ta, là thực sự trúng độc, cũng không phải uống nước xà phòng lừa cô.Nhưng bà ta há mồm, cô liền cho?Chu Lệ Hoa thấy cô do dự, không nói hai lời, trượt đến trên mặt đất mà bắt đầu dập đầu."Rầm rầm rầm" !Dập đầu vài cái đã chảy máu.Dùng sức rất mạnh, Hoa Chiêu cũng hoài nghi nếu tiếp tục như vậy sẽ không cần uống thuốc nữa, trực tiếp ra đi rồi.Mà thái độ của bà ta, cũng hèn mọn chưa từng thấy.Không còn một chút hung hăng càn quấy không nói đạo lý nào nữa.Diệp Danh đã đem bà ta kéo lên: "Chu. . . Bà làm sao vậy? Trúng độc gì?""Thuốc giải. . ." Bà ta vẫn nhìn Hoa Chiêu.Nhưng kỳ thật bà ta đã thấy không rõ rồi, không biết là do thuốc độc hay là nước mắt, làm mắt bà ta mờ đi."Bà phải nói bà trúng độc gì, chúng tôi mới có thể tìm thuốc giải." Diệp Danh nói ra."Tôi, tôi không biết. . ." Chu Lệ Hoa nói.Diệp Danh nhướng mày, phàm là uống thuốc muốn chết, dù sao cũng phải nghiên cứu một chút là uống gì, cũng không thể uống lung tung."Vô tình uống phải? Bà lấy thuốc ở đâu?" Diệp Danh hỏi.Chu Lệ Hoa nghe giọng của anh, vậy mà chậm rãi tỉnh táo lại, đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết.Người đang đỡ bà ta chính là Diệp Danh ah! Diệp gia Diệp Danh!Cùng Diệp gia so sánh, Đỗ gia tính là chó má gì!Bà ta trị không được Đỗ gia, Diệp Danh khẳng định có thể!Mà Gia Khánh cũng là cháu trai Diệp gia, hắn khẳng định cũng che chở!Bà ta cũng hận!Không thể để cho Đỗ Triêu Sinh thực hiện được!Chu Lệ Hoa thất tha thất thểu, quay đầu lại đi đóng cửa, thuận tay còn đem hai vệ sỹ đẩy đi ra.Những người này là người ngoài, không đáng tin!Diệp Danh liếc nhìn mấy người vệ sỹ, hai người yên lặng mà đi ra ngoài rồi."Hiện người trong phòng tuyệt đối có thể tín nhiệm, bà nói đi." Diệp Danh nói."Đỗ Triêu Sinh ép tôi uống thuốc độc! Hắn bắt Gia Khánh uy hiếp tôi! Để cho tôi tới xin thuốc giải! Gia khánh còn đang ở trên tay bọn họ! Ngay ở trong nhà tôi! Bọn hắn nói, nếu tôi không đưa rượu thuốc về, sẽ bóp chết Gia Khánh! Các người nhanh đi cứu thằng bé. . ."Chu Lệ Hoa một hơi nói xong, vậy mà bắt đầu liền bắt đầu nôn ra máu.Đỗ Triêu Sinh đã nhiều lần xác nhận liều thuốc, hiển nhiên không chính xác, hoặc là đang lừa gạt bà ta đấy.Bộ dáng của bà ta căn bản không chống đỡ được 3 ngày, đoán chừng chỉ có thể chống mấy giờ.Diệp Danh nhìn về phía Hoa Chiêu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận