Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 272 - Giết Heo.



Chương 272 - Giết Heo.



Chương 272: Giết Heo.Trước khi Hoa Chiêu lên tiếng, Vương Mãnh đã xem thường ông ta: "Anh là xưởng trưởng của nhà máy thực phẩm ở huyện thành nhỏ, biết loại hạt gì? Đừng nói đến anh, tôi cũng chưa nghe nói qua."Khi ông ấy nói điều đó, Tôn Hồng Binh chỉ có thể cười. Quả thực, ông ta không những không hiểu về giống mới này mà còn không hiểu về giống ban đầu, ông ta chỉ biết phân biệt hạt dưa hấu, hạt bí, hạt hướng dương, vân vân."Tôi mua cái này từ một chủ quầy hàng. Theo anh ta, đây là một giống mới, nhưng anh ta không nói đó là giống gì, và tôi cũng không hỏi." Hoa Chiêu nói, "Lúc đó ăn thấy ngon nên đã mua hết. "Ba tỉnh Đông Bắc Trung Quốc quản lý quá nghiêm ngặt, và tất cả các khu vực buôn bán tư nhân không còn nữa, nhưng vào năm 1976, thị trường ở những nơi khác đã nổi lên. Thậm chí còn có một chợ nông sản xa hơn về phía nam."Mua được dễ bán được tốt." Tôn Hồng Binh liên tục gật đầu, đã thu hạt hướng dương cả buổi rồi, ông ta cũng đã nghe được rất nhiều tin tức, giống hạt này trời thu gieo hạt, chỉ cần nửa tháng là có thể trưởng thành, cái này chẳng khác nào thu hoạch nhiều vụ mỗi mùa, đối với nông dân mà nói, đây là chuyện tốt."Mọi người cũng đừng bán đi hết, nhớ lưu lại hạt giống cho nhà mình." Tôn Hồng Binh có lòng tốt, nhắc nhở thôn dân.Đương nhiên ông ta cũng là vì chính mình mà cân nhắc, ông ta sang năm còn có thể thu hạt hướng dương đây này!Hoa Chiêu có chút chột dạ, nghiêm chỉnh nói với mọi người: "Hạt giống này tên gì tôi không biết, nhưng người bán hạt giống đã nói với tôi, đây là hạt giống lai tạp, mỗi năm phải mua hạt giống mới, chính mình giữ lại hạt giống, cây trồng được sẽ giảm sản lượng so với đời trước."Mọi người kinh ngạc: "Còn có chuyện này sao?""Tại sao có thể như vậy?"Hạt giống lai là thứ mới vừa ra lò hai năm qua, còn chưa mở rộng đến chỗ thâm sơn cùng cốc bọn họ, rất nhiều người cũng chưa từng nghe nói qua. Giống như ngô mà đội sản xuất của họ trồng hàng năm, họ giữ lại hạt giống của mình và trồng vào năm sau.Trồng dưa được dưa trồng đậu được đậu, tuyệt đối là từ một cái cha sinh đấy, lớn lên một cùng một bộ dáng, cũng chưa từng nghe một thế hệ so với một thế hệ còn kém chất lượng hơn.Nhưng Triệu Lương Tài đã nghe qua: "Tôi đi trên thị trấn họp, ngược lại đã nghe nói qua hạt giống lai tạp, nghe nói là được biệt lai tạo ra đấy, sản lượng so với hạt giống bình thường càng lớn hơn, có giống ngô lai, nghe nói sản lượng có thể đạt tới một mẫu 800 cân!""Ồ!"Mọi người lại kích động rồi.Bây giờ sản lượng ngô chỉ có 400 cân, tuy ở đây là đất đen nhưng bình thường họ đều dựa vào trời để kiếm ăn, trời mưa chính là tưới tiêu rồi, không thì không ai tưới. Trừ khi trời hạn hán, mới phân công đi tưới, những cũng chỉ tưới được vài mẫu, nên toàn bộ vẫn phụ thuộc vào ông trời.Ngoài ra, nếu hạt giống không tốt sẽ cho năng suất thấp.Triệu Lương Tài đã nói như vậy, cộng thêm hạt hướng dương trong tay là ví dụ có sẵn, sản lượng quả thực cao hơn hạt hướng dương bình thường, ai cũng tin tưởng.Đây là điều rất đáng lo ngại.Mọi người nhìn Hoa Chiêu muốn bảo cô đến thủ đô mua hạt giống gửi qua đường bưu điện cho bọn họ, nhưng đều không mở miệng được.Hoa Chiêu chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy.Cô không có nơi để quang minh chính đại đào tạo nâng cấp hạt giống, vì vậy cô không thể tạo ra nhiều hạt giống như vậy một lúc, vấn đề này phải được xem xét về lâu về dài."Nhưng người đó cũng nói rằng đặc điểm lớn nhất của thế hệ thứ hai là có chu kỳ sinh trưởng dài, giống với hạt dưa bình thường, mọi người nếu còn muốn trồng thì phải sớm gieo hạt." Hoa Chiêu nóiSuy cho cùng đó là hạt do cô xúc tác, sau khi tối ưu hóa thì mùi vị của thế hệ sau chắc cũng nổi bật, nhưng không có tác động của cô thì nó sẽ phát triển tự nhiên, chu kỳ dài hơn, 80-120 ngày, cô không rõ là bao nhiêu.Cô đã không lãng phí năng lượng kể từ khi cô có dị năng, và cô không biết những cây bình thường sẽ trưởng thành trong bao lâu."Tôi sẽ chú ý khi đến thủ đô. Nếu gặp lại người bán hạt giống, tôi nhất định sẽ mua rồi chuyển qua bưu điện cho mọi người."Nghe cô nói như vậy, trên mặt mọi người lại có nụ cười rồi."Đến lúc đó nên trả bao nhiêu tiền liền đưa bấy nhiêu tiền, chúng tôi khẳng định không thể để cho cô làm việc một cách vô ích." Có người nói nói.Thậm chí có người muốn đưa thêm tiền, nhưng ngẫm lại như vậy ý nghĩa của chuyện này sẽ thay đổi, giống như Hoa Chiêu lấy hạt giống bán cho bọn hắn, vậy liền xảy ra chuyện lớn! Bọn hắn không thể hại Hoa Chiêu.Tôn Hồng Binh có chút thương tâm, chẳng lẽ lần này chỉ làm một cú thôi hả? Được rồi, sang năm lại quay lại a.Thu mua đến xế chiều mới chấm dửa, mọi nhà đều cao hứng.Mỗi nhà sản lượng đều hơn 200 cân, có nhà gần 400 cân, hiện tại cũng không phải 1 mao tiền một cân, mà là một đồng tiền 1 cân, cái này là hơn 200 đồng tiền!Còn nhiều hơn so tiền gởi ngân hàng cả đời của một gia đình, mà 400 đồng tiền, có thể xây một căn nhà đấy, đây đều là Hoa Chiêu cho bọn hắn đấy.Nhiều người nắm tay Hoa Chiêu khóc.Người già, trẻ con trong nhà có thể ăn cái gì ngon, con trai cũng có thể lấy vợ, con gái cũng không cần giữ lại, cũng có thể lấy chồng.Căn nhà cũ sắp sập có thể sửa lại, sang năm nuôi được hai con lợn.Mọi phiền muộn tan biến ngay lập tức.Có một tia hy vọng trên khuôn mặt của mọi người.Hoa Chiêu cũng rất vui và quyết định làm mọi người vui hơn chút nữa."Tôi dự định để một trong những con lợn ở nhà làm nhiệm vụ, và giết những con khác. Mọi người tý nữa đến nhà tôi hỗ trợ ah!" Hoa Chiêu nói lớn.Tuyết rơi đóng băng có thể giết heo, dù sao cũng không mang đi được, đều giết a.Mời mọi người ăn bữa thịt.Mọi người nghe xong, quả nhiên vui vẻ vô cùng.Chỉ chốc lát sau sân nhà Trương Quế Lan tụ tập đầy người, nhìn trong chuồng heo 4 đầu heo mập, nước miếng đều muốn chảy xuống.Bọn họ đều đoán được Hoa Chiêu không thể mang toàn bộ đi, cho dù có lấy, bọn họ cũng không thể lấy không, cho nên bọn họ đều có tiền trong túi, định mua thịt.Những năm trước, người dân trong làng cũng giết heo như vậy, nhờ người thân, bạn bè làm bữa giết heo, giữ lại một phần cho mình, biếu người thân, lại bán thêm một ít.Năm nay, họ dự định chi nhiều tiền hơn để mua thịt. Những con heo của nhà Hoa Chiêu trị giá 1 đồng 1 cân!Trước khi những con heo bị giết thịt, một số người đã đến gặp Hoa Chiêu và nói điều đó.Đây là thiện ý của bọn hắn, ở cung tiêu xã dùng phiếu mua thịt, chỉ có 2 mao tiền một cân, chợ đêm đắt hơn, năm sáu mao, 1 đồng xem như giá trên trời rồi.Hoa Chiêu lại kiên quyết không đồng ý, cuối cùng định giá 5 mao.Tôn Hồng Binh đôi mắt trông mong mà nhìn 4 đầu heo mập, lại chỉ có thể chảy nước miếng nha.Lúc trước ông gọi điện yêu cầu đơn vị cử xe kéo hạt dưa, giờ xe đã đến nơi."Nhanh làm chuyện đại sự của ông đi, tôi sẽ mang về cho ông 2 cân thịt!" Vương Mãnh cười nói. Ông không có ý định trở về ngay đấy, ông như thế nào cũng phải ăn xong bữa mổ heo rồi lại đi."Xem ông keo kiệt kìa, chỉ đưa cho tôi 2 cân? Tôi muốn 20 cân!" Tôn Hồng Binh hô."Tổng cộng được bao nhiêu cân, ông đừng theo chân bọn họ tranh đoạt nữa." Vương Mãnh ra hiệu ông ta nhìn người trong thôn.Mắt ai cũng xanh rồi.Những người nông dân bọn họ muốn ăn thịt quá khó khăn. Người thành phố tháng nào cũng có vé thịt, dù nhiều hay ít thì tháng nào cũng được ăn thịt.Họ hầu như chỉ được ăn thịt hai lần trong năm, một lần vào lễ tiết Đoan Ngọ và một lần vào Tết Trung thu, hai lần này là giết lợn của thôn và cả thôn sẽ chia nhau thịt.Lúc khác, họ phải dựa vào con heo nhà mình, và phải nuôi 2 con heo để có được một ít thịt vào miệng.Họ nghèo, sống dựa vào núi, rất ít nhà có điều kiện nuôi heo.Tôn Hồng Binh nhìn mọi người, xác thực không nên theo chân bọn họ đoạt: "2 cân thì 2 cân a."



Bạn cần đăng nhập để bình luận