Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1438 - Xứng Đáng Làm Cháu Dâu Của Ông Ta



Chương 1438 - Xứng Đáng Làm Cháu Dâu Của Ông Ta



Chương 1438: Xứng Đáng Làm Cháu Dâu Của Ông TaLẽ ra ông Lưu và bà Lưu đều có lương hưu, nhưng bây giờ nhìn quá trình họ sinh hoạt như vậy, dựa vào việc nhặt đồng nát để sống qua ngày, chứng tỏ lương hưu của họ đã không còn ở trong tay họ nữa.Có cho bọn họ thêm bao nhiêu tiền sinh hoạt cũng không vào được tay họ, hắn lại không nhìn nổi."Chị cũng không nghĩ ra cách, tự em tính đi." Hoa Chiêu nói: "Trước đó không phải em nói dù có vấn đề gì tự em cũng giải quyết được à?"Đại Vĩ: ..."Dạ." Đúng là hắn đã nói vậy thật, bây giờ bị chị gái chặn miệng cũng đáng.Đại Vĩ cúp điện thoại, định về rồi lại bàn bạc thêm với em trai xem sao.Tiểu Vĩ hồi còn nhỏ không thích nói chuyện, nhưng thật ra trong lòng cực kỳ có chủ ý, vẫn biết mình muốn gì, nên làm gì.Bây giờ thằng bé lại dành thời gian ra kiếm tiền, tuy chưa gọi là đầy bồn đầy bát, nhưng cũng không có mấy đứa bé cùng tuổi so bì được.Tâm tư thằng bé đặc biệt nhiều, hắn sẽ về hò hét với Tiểu Vĩ, để nó mở miệng cho ý kiến một phen!Tiểu Vĩ lại đang bị ông bà nội truy hỏi.Bà Lưu ăn no rồi, thoải mái ngồi trên ghế, cuối cùng cũng hỏi cái câu mà ngày hôm qua bà ta đã để tận đáy long, chưa có cơ hội hỏi ra: "Mẹ cháu sao rồi? Tái hôn rồi à?""Không." Tiểu Vĩ trả lời.Khuôn mặt bà Lưu đầy vui vẻ, lập tức vỗ bàn một cái: "Ôi chà, tốt quá đi!"Tiểu Vĩ nhíu mày, mặt không hề thay đổi: "Có gì tốt?""Ôi trời ơi, cháu không biết góa phụ Chu ghê tởm đến mức nào đâu!"Hôm qua bà Lưu không có cơ hội nói về đề tài này. Cái sân kia quá nhỏ, nếu để góa phụ Chu và mấy đứa con riêng của cô ta nghe được, sau này bọn họ còn không có cả bánh ngô mà ăn, chỉ có thể đi lục thùng rác.Bây giờ bà Lưu thấy hai em anh này có năng lực, lại quan tâm đến bà ta, cuối cùng không nhịn được nữa mà bắt đầu tố khổ.Tiểu Vĩ nghe mà mặt không đổi sắc, rất muốn nói một câu: Đây là các người tự tìm.Trương Quế Lan hiếm khi nào nhắc đến người nhà họ Lưu ở trước mặt mấy đứa bé, mà dù có nói cũng không nói xấu về bọn họ.Tâm địa bà hiền lành, biết họ vẫn là trưởng bối của đám nhỏ, khiến bọn nhỏ oán hận trưởng bối là không đúng.Nhưng mà Hoa Chiêu mặc kệ. Ngay từ khi bọn chúng còn bé, rảnh rỗi cô lại quở trách trước mặt bọn nhỏ là người nhà họ Lưu không đúng, vạch trần những chuyện không phải người mà bọn hắn đã làm.Trương Quế Lan cũng không ngăn cản.Tiểu Vĩ cũng nhớ mang mang rằng ông nội, bà nội, cha, rồi anh cả, năm đó đã đối đãi với mẹ mình như thế nào. Đó là nửa con mắt cũng không cho, không đánh thì mắng.Cuối cùng còn đuổi bà đi, để cha cưới góa phụ Chu.Bây giờ không phải đáng đời còn là gì nữa?Tiểu Vĩ nghe đến phiền, bèn cắt ngang lời của bà Lưu, hỏi bà ta: "Anh cả đâu rồi? Sao anh ấy không ở nhà?""Trong nhà nào có chỗ cho nó." Bà Lưu trả lời: "Chưa kể nó ở nhà cứ đánh lộn với hai đứa con trai riêng kia, còn đánh không lại, cuối cùng chỉ có thể dọn ra ngoài."Nhắc tới "báu vật", "thằng cháu cục vàng" trong lòng hai người bọn họ, biểu cảm bà Lưu lại là không nỡ.Hai mắt Tiểu Vĩ lại sáng lên: "Anh cả đánh không lại bọn họ hả? Bọn họ có tới hai người, dù có đánh không lại cũng có thể đánh ngang tay chứ?"Trước kia Lưu Thông chính là ngọn núi lớn đè lên đầu hắn, hầu như là vô địch, đánh người đặc biệt đau! Hắn dường như vĩnh viễn không đánh lại được anh ta.Nhưng bây giờ anh ta lại đánh không lại hai tên du côn đường phố?Giữa Mạnh Cường và Mạnh Tân, hắn thấy cũng chỉ có Mạnh Cường xem như biết đánh nhau chút thôi, còn Mạnh Tân thì ba chiêu là hắn đã có thể giải quyết. Mạnh Cường ấy à, cùng lắm là năm chiêu!"Anh cả cháu tất nhiên có thể đánh thắng hai thằng đó rồi!" Bà Lưu bảo: "Nhưng mà người nhà họ Chu vô sỉ, nếu anh cả cháu mà đánh chúng nó, bảy, tám thằng cậu của chúng nó sẽ lập tức đánh thằng bé bù lại. Vậy thì ai chịu nổi?"Vậy nên Lưu Thông bị dọa cho sợ, túng quẫn đành tự chạy khỏi nhà mình.Tiểu Vĩ đè cái khóe miệng muốn cong lên xuống, thuận miệng hỏi tiếp: "Anh cả năm nay cũng không còn nhỏ nữa, kết hôn rồi chứ? Có con chưa? Đi làm ở đâu?""Kết hôn rồi, con cái cũng lớn rồi." Nhắc đến chắt trai, khuôn mặt ông Lưu và bà Lưu sáng bừng lên, hệt như tất cả khổ cực đều tan biến hết.Năm đó lúc Trương Quế Lan vẫn còn ở nhà họ Lưu, Lưu Thông đã có người yêu, còn đang lo sính lễ không đủ không tài nào kết hôn được.Chưa kể nhà gái lúc đó cũng mang thai, còn uy hiếp anh ta không đưa được lễ tốt sẽ đi tố cáo.Chuyện căng thẳng đến mức trên dưới nhà họ Lưu nhảy đong đỏng.Cuối cùng cái bụng của người phụ nữ kia càng ngày càng to, cô ta cũng không đòi hỏi quá đáng nữa, mặc bị gia đình phản đối, lén đi đăng ký kết hôn với Lưu Thông.Bây giờ con họ cũng hơn mười tuổi rồi, là một thằng bé.Trái lại khiến cho ông Lưu và bà Lưu yêu thích không thôi.Nhưng mà cả nhà Lưu Thông đã bị đuổi ra ngoài, bọn họ không thể thường xuyên được gặp chắt trai, cực kỳ đáng tiếc.Thấy Đại Vĩ về tới, hai mắt bà Lưu sáng lên, bật thốt: "Đại Vĩ, Tiểu Vĩ, mấy đứa vẫn chưa gặp anh cả, chị dâu và cháu nhỏ mấy đứa! Đi, bà nội đưa mấy đứa đi, cháu của mấy đứa đáng yêu lắm!""Phải rồi, anh cả cháu bây giờ sống cũng không tốt hơn. Chị dâu cháu là một người làm việc thời vụ, anh cả cháu không có công việc, không có đơn vị nào phân việc cho nó, bây giờ hai đứa nó còn ở nhà cho thuê đấy..."Bà Lưu nhìn Đại Vĩ, nói ngay vào chuyện chính: "Anh em ruột thì phải giúp đỡ lẫn nhau. Trong tay cháu có bao nhiêu tiền? Cháu cho anh cả cháu mượn mua một căn nhà trước đi, đợi nó kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cháu ngay!"Đại Vĩ như bị người ta nhét một miệng đầy bông, nhét thẳng vào trong khí quản, nhét đến mức hắn nói không thành lời.Tiểu Vĩ đã nhịn cười mà đứng lên đi ra ngoài: "Ông nội bà nội, anh cả ở đâu, mau dẫn bọn cháu đi xem đi!"Hồi còn bé Lưu Thông cũng đánh hắn không ít lần, hơn nữa còn đánh cực kỳ đau. Anh ta không hề nương tay, cũng không sợ đánh chết, bình thường toàn là lao ầm ầm tới muốn đánh vào đâu thì đánh.Hắn toàn bị đánh đến đầu rơi máu chảy!Ký ức của hắn về ông bà nội đã mơ hồ, nhưng ký ức về Lưu Thông thì cực kỳ, cực kỳ khắc sâu.Hắn vội vàng muốn đến xem bây giờ anh ta đã nát thành cái dạng gì rồi, cực kỳ vui vẻ....Đại Cần cầm theo cái bình đựng nước tương, dựa theo con đường mà góa phụ Chu chỉ, tìm được con hẻm có cây táo ta ở trước nhà kia, rẽ vào.Cô vẫn còn ít ấn tượng mơ hồ về nơi này, còn nhận ra mấy nhà đã từng có bạn hồi nhỏ chơi chung.Nhưng vì nghĩ bây giờ có việc, cô chưa đi vào tìm người, định mua nước tương xong sẽ tính.Con hẻm vừa dài vừa nhỏ, không hợp để tụ tập nói chuyện phiếm, vậy nên trong con hẻm không có ai rảnh rỗi, trông cực kỳ vắng vẻ.Đại Cần chẳng mấy chốc đã đi đến cuối con hẻm.Đây là một con hẻm cụt.Cô đã tìm được căn nhà ở trong cùng, gõ gõ cửa."Tới đây." Bên trong rất nhanh có người lên tiếng trả lời.Đại Cần thầm nghĩ quả nhiên chỗ này có chủ mới rồi.Người mở cửa là một tên đàn ông cao lớn hơn bốn chục, khuôn mặt dữ tợn, bề ngoài thoạt nhìn không hề thân thiện.Bước chân của Đại Cần khựng lại. Người này không hợp để bán nước tương, đi mổ heo thì hợp hơn.Người đàn ông hé ra một nụ cười cứng ngắc, hỏi: "Mua nước tương? Vào đi."Đại Cần không suy nghĩ nhiều, nhấc chân đi vào.Không thể đánh giá người khác chỉ qua vẻ bề ngoài, có một số người mặt dữ, lòng hiền, một vài người thì ngược lại.Còn nữa, dù cho ông ta có lòng ác, cô cũng không sợ.Luyện tập chăm chỉ, cực khổ mấy năm nay đã khiến cô bé cực kỳ tự tin, vừa điềm tĩnh lại thong dong, đó là kiểu khí chất riêng mà mấy cô bé cùng tuổi tuyệt không có.Chu Tùng mắt nhìn mà lòng gật đầu. Cháu trai lớn của ông ta thật tinh mắt, cô bé này cực kỳ không tệ, rất thích hợp làm vợ của cháu trai ông ta!



Bạn cần đăng nhập để bình luận