Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1234 - Trở Lại Thủ Đô.



Chương 1234 - Trở Lại Thủ Đô.



Chương 1234: Trở Lại Thủ Đô.Biểu cảm nhỏ đáng thương kia, làm Hoa Chiêu đau lòng chết mất.“Con nhặt được bảo bối, con có biết không?” Cô ôm Thúy Vi vui vẻ nói.Thúy Vi càng mờ mịt, nhưng cũng không ủy khuất nữa, còn có chút vui vẻ: "Bảo bối?"“Đúng vậy! Con nói xem, người bình thường sẽ có loại khả năng phân biệt đồ ăn có ngon hay không sao?” Hoa Chiêu hỏi.Mặc dù Thúy Vi mới 6 tuổi nhưng cô bé đã biết rất nhiều điều.Người bình thường ăn ngon hay không, đều phải nếm thử mới biết.Kể cả anh trai và em gái, thường bị quả quất làm cho chua đến méo miệng, mà cô bé luôn có thể chọn được vị chua ngọt ngon miệng mà mình thích nhất."Người khác không có năng lực đó, con có, hơn nữa trên thế giới mấy tỷ người hiện tại, có lẽ chỉ có một mình con có được! Con nói đây có phải là bảo bối không?” Hoa Chiêu nói.Năng lực này, cô cũng không có!Cô cũng có thể cảm giác được thuộc tính của thực vật, có độc hay không độc.Nhưng ăn ngon hay không, cô không chắc chắn.Giống như lúc trước trồng ớt, cô phải nếm thử từng lần chứ không xác định được.Trên mặt Thúy Vi lộ ra sự kinh ngạc cùng vui vẻ, cả thế giới chỉ có một mình cô bé?Nhưng cùng lúc đó, trên mặt xuất hiện sự sợ hãi.Hoa Chiêu cười, quả nhiên bảo bối của mình rất thông minh, cái gì cũng hiểu, như vậy cô nói ra con bé sẽ dễ hiểu hơn."Nhưng kỳ thật, đây không phải là năng lực của một người bình thường, người bình thường biết sẽ sợ hãi, có thể xem con là người ngoài hành tinh, khi đó con sẽ không còn gặp được ba mẹ nữa." Hoa Chiêu nói."Oa!" Thúy Vi lập tức bật khóc: "Con không muốn không được gặp ba mẹ! Con muốn ba mẹ! Con không muốn khả năng này!”Diệp Thâm đau lòng không chịu nổi, ôm cô bé vào lòng mình dỗ dành nửa ngày, mới làm Thúy Vi dừng khóc."Bảo bối, con có năng lực đặc biệt, đây kỳ thật cũng là một chuyện tốt, con xem, hôm nay chính vì dựa vào loại năng lực này, con đã cứu ba mẹ bà nội, còn có anh trai em trai em gái, và những người khác nữa, đây là năng lực vĩ đại đến cỡ nào! Mọi người đều phải cảm ơn con.” Diệp Thâm nói.Thúy Vi vừa rồi còn bài xích năng lực lập tức thu hồi, ừm, cô bé vẫn rất thích loại năng lực này của mình, bình thường có thể để cho mình ăn ngon, thời khắc mấu chốt còn có thể cứu ba mẹ! Anh trai và em gái!"Năng lực không sai, nhưng chúng ta phải cam đoan là không tiết lộ nó, không để cho bất kỳ người ngoài nào biết là được rồi." Diệp Thâm nói: "Sau này ngoại trừ chuyện liên quan đến tính mạng, con không nên bại lộ loại năng lực này, cho dù phát sinh chuyện như hôm nay, con cũng chỉ nói là nhìn thấy, ngửi được, hoặc là học được tri thức nên hiểu được, dù sao cũng không thể nói cảm giác được là tốt rồi.""Được rồi, con biết rồi." Thúy Vi lập tức gật đầu.Con bé thật sự chưa biết chính xác làm thế nào để giải bộ, về sau còn phải chậm rãi huấn luyện mới có thể hiểu rõ.Hôm nay chỉ như vậy đã.Hoa Chiêu và Diệp Thâm nhìn về phía mấy bảo bối khác bên cạnh.Tiểu Thận không tính, nó còn nhỏ, nghe không hiểu nhớ không được.Vân Phi nhìn thấy ánh mắt của ba mẹ, lập tức nghiêm túc nói: "Con cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không biết, càng không nói cho người ngoài biết.”Hoa Chiêu cười, tiểu quỷ thông minh này!Cẩm Văn không nói gì, chỉ nghiêm mặt gật gật đầu: "Con cũng giống anh trai!”“Đứa nhỏ con, không nghĩ tới cũng nghe hiểu." Hoa Chiêu điểm điểm cái mũi nhỏ của con bé nói.Cẩm Văn năm nay mới 4 tuổi, có một chút như vậy, lại nghe hiểu.Nhưng Hoa Chiêu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, con cô sinh mà, chính là thông minh như vậy! ~Còn mang theo dị năngThúy Vi cùng Cẩm Văn đã biết được, chỉ còn lại Vân Phi cùng Thận, không biết sẽ là cái gì, Hoa Chiêu thế nhưng có chút chờ mong.Mà chuyện của Thúy Vi, cô không có giấu bọn chúng.Mối quan hệ giữa mấy đứa nhỏ thực sự thân mật hơn cả với cô, bởi vì chúng gần như luôn luôn ở bên nhau mỗi ngày.Bọn chúng sớm chiều ở chung có nhiều thời gian, đối với đối phương rất hiểu rõ.Có lẽ bọn chúng đã biết sự dị thường của Thúy Vi.Không nói rõ ràng trước mặt bọn chúng, cô sợ Thúy Vi giữ miệng như bưng, hai đứa khác lại không cẩn thận nói ra.Cô và Diệp Thâm đều không hy vọng Miêu Lan Chi và Diệp Mậu biết bọn nhỏ dị thường.Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu vốn định mang theo bọn nhỏ cùng nhau ra ngoài, thử dị năng của Cẩm Văn, kết quả bị Dương Lập ngăn lại.Kỳ nghỉ của cô đã kết thúc, phải trở lại quay phim, quay phim sớm để bớt lo!Ông thực sự bị hù chết.Chẳng may diễn viên chính nào lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông sẽ trực tiếp bỏ gánh không làm nữa!Hoa Chiêu không còn cách nào khác, chỉ có thể trở lại làm việc.Bên ngoài có một chiếc xe tải tới, đem thi thể Trang Lỗi và thiếu niên vẫn luôn bị bỏ thuốc mê cùng Tôn Tiểu Kiều mang đi.Diệp Thâm cũng rời đi.Trang Lỗi bị người ta lợi dụng, đến đây hại vợ con và mẹ anh.Dường như sau lưng hắn có một tổ chức bị vùi rất sâu.Chuyện này không đào ra, lòng anh sẽ không thể bình yên được.Anh vốn định mang Hoa Chiêu đi cùng, nhưng nhìn ánh mắt muốn ăn thịt người của Dương Lập, chỉ có thể như vậy mà thôi.Những ngày tiếp theo lại rất bình yên, các cảnh quay trên thảo nguyên thuận lợi chấm dứt, cho đến khi cảnh quay cuối cùng đóng máy, trái tim Dương Lập rốt cuộc cũng buông xuống.Gọi mọi người lập tức dẹp đường về phủ, trở về thủ đô tiếp tục những tình tiết còn lại, nhanh chóng quay cho xong, ông không bao giờ muốn bị tra tấn nữa.Hoa Chiêu cũng xác định được dị năng của Cẩm Văn.Con bé chắc chắn có thể giao tiếp với các loài động vật lớn.Hoặc là nói, con bé rất được những động vật có chỉ số thông minh cao thích, bọn chúng nguyện ý tới gần con bé, nguyện ý nghe mệnh lệnh của con bé, cũng có thể nghe hiểu.Đối với động vật nhỏ, giống như côn trùng kiến, cô bé trước mắt không thể chỉ huy được.Chỉ là trước mắt.Bởi vì lúc Hoa Chiêu bảo Cẩm Văn chỉ huy, con bé gọi mấy chục lần đám kiến cách đó không xa tới, rốt cuộc cũng thành công một lần.Hơn nữa đi tới trước mặt con bé dạo một vòng rồi lại rời đi.Nếu không phải là một đám chạy tới, Hoa Chiêu còn cho rằng đó là trùng hợp.Xem ra cũng có thể chỉ huy, đáng tiếc loại vật này không có chỉ số thông minh, hoặc là nói không có linh tính, nghe không hiểu.Thật là một niềm vui bất ngờ!Lúc ấy Hoa Chiêu ôm Cẩm Văn cười như một người bị bệnh thần kinh.Cũng giống như Thúy Vi, đây là kỹ năng bảo vệ tính mạng vào thời khắc mấu chốt!Đến lúc đó, rừng rậm cũng là thiên hạ của con bé!Ai muốn gây bất lợi cho nó, ngay cả trong nhà, nhà ai không có ruồi muỗi, kiến gián?Không phải vậy sao? Không có thì gọi từ nhà bên cạnh! Gọi từ bầu trời!Luôn luôn có thể bảo vệ tính mạng đấy.Trở lại thủ đô Hoa Chiêu cũng không nhàn rỗi, phần lớn cảnh quay còn lại đều là của cô!Hơn nữa cô còn phải dành thời gian bận rộn chuyện của mình.Dưa hấu trong nhà kính được đưa ra thị trường, lứa đầu đã bán đi, phản ứng không tệ, thậm chí còn được phía trên khen ngợi, muốn lấy đi xuất khẩu.Còn muốn cô nghĩ cách giải quyết vấn đề vận chuyển.Quả thực, vì ngoại hối, cái gì cũng muốn mang đi!“Anh cả hãy nói với cấp trên, giải quyết vấn đề này không khó, tiền em cũng có thể không cần, nhưng nhất định phải thăng chức cho anh!” Hoa Chiêu nói với Diệp Danh.Diệp Danh sững sờ nhìn cô.



Bạn cần đăng nhập để bình luận