Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 781 - Ai Bảo Tay Anh Thiếu Nợ.



Chương 781 - Ai Bảo Tay Anh Thiếu Nợ.



Chương 781: Ai Bảo Tay Anh Thiếu Nợ."Tốt, tôi đi lấy 200 vạn kia cho anh." Hoa Chiêu nói ra.Đỗ Hãn Lương đột nhiên bật cười: "Xem tôi là trẻ con sao? Muốn chạy? Tôi biết rõ lúc trước cô phái hai người kia đi Bằng Thành, mang thứ đó bán rồi, cô đến phía nam, nhất định là đến thu tiền kia đấy. Lúc này, cô cũng mang theo trong người, chứa ở bên trong một cái túi cũ."Hắn cũng biết, nhưng hắn không nói cho bọn đầu trọc kia.Hắn cũng không thể để cho 3 người đàn ông bên người này xuất đầu lộ diện đến khách sạn mang Hoa Chiêu đi.Ba người này thân phận đặc thù, là con đao của Đỗ gia, cũng có hồ sơ phạm tội, tuyệt đối không thể để cho người ta bắt được! Bằng không thì, chính là đại họa!Cho nên hắn đã tìm lưu manh địa phương.Nhưng lưu manh kiến thức hạn hẹp, hắn có thể để cho bọn hắn trực tiếp đem 200 vạn kia và Hoa Chiêu cùng mang về?Những người kia sợ là trực tiếp cầm tiền mang người chạy!Hắn cũng sợ Hoa Chiêu mua được những người kia tại chỗ, cho nên bắt Diêu Lâm trước.Các mặt khác, hắn đều lên kế hoạch tốt rồi."Cô viết một tờ giấy cho người bên cạnh cô, gọi là Lưu Minh đúng không? Để cho hắn đem tiền giao cho người của cô." Đỗ Hãn Lương nói ra."Có thể." Hoa Chiêu thống khoái nói.Cô phát hiện, Đỗ Hãn Lương không thấy được tiền, sẽ không cho người giết người diệt khẩu đấy, điều này làm cho cô thở phào rồi.Hơn nữa phái người đi lấy tiền, ở đây thiếu đi một người, áp lực của cô cũng nhỏ hơn một chút.Cô thống khoái mà viết một tờ giấy."Tôi đói bụng, muốn ăn cơm." Viết xong tờ giấy, Hoa Chiêu đột nhiên nói.Lúc này cô thực đói bụng.Hơn nữa cho dù cô không đói bụng, Diêu Lâm cũng muốn không nhịn được rồi, cô phải nhanh chóng cho ông ấy ăn chút gì đó.Đỗ Hãn Lương nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười: "Nghe nói tay nghề của cô đặc biệt tốt, hôm nay tôi xem như có lộc ăn rồi.""Anh muốn ăn cái gì?" Hoa Chiêu tốt tính mà hỏi thăm.Cô đương nhiên biết người chết sẽ không là mình!Vậy đối với người sắp chết, cô không ngại hào phóng một chút.Đỗ Hãn Lương có chút thụ sủng nhược kinh, vui vẻ nói: "Tôi muốn ăn cái gì thì cô làm cái đó?""Vậy sợ là không được." Hoa Chiêu nói.Mặt Đỗ Hãn Lương trầm xuống, chợt nghe Hoa Chiêu nói: "Tôi muốn lập tức, lập tức ăn cơm ngay bây giờ, chỗ này có cái gì thì làm cái đó a."Sắc mặt Đỗ Hãn Lương đã khá hơn nhiều, đi vào nhà cầm ra đồ ăn của bọn hắn.Mà Hoa Chiêu cũng rất hài lòng, hắn vậy mà phái hai người đi lấy tiền, ở đây chỉ để lại người đàn ông cao gầy cùng chính hắn.Hai người bọn họ không đem cô để vào mắt.Hoa Chiêu cảm thấy rất may mắn, trước đó không lộ ra chuyện mình có sức mạnh đối với bên ngoài, bằng không thì hiện tại sẽ khó khăn.Hai năm qua, cô cũng không nhàn rỗi, lúc cùng Diệp Thâm ước hẹn, đem chuyện muốn làm đều làm. . . Kể cả học công phu.Hoa Chiêu biết đây là chuyện nghiêm túc, cũng đã khổ công luyện tập.Hiện công phu không thể cùng Diệp Thâm so, nhưng cùng Diệp Thư so, đã tương xứng.Hơn nữa cô có sức mạnh, thu thập Đỗ Hãn Lương nhẹ nhõm dị thường.Về phần người đàn ông cao gầy này, cô thiếu kinh nghiệm, không dễ dự đoán.Dốc hết sức tuy có thể đánh lại, nhưng người ta trong tay có súng! Cô còn chưa chạy nhanh hơn viên đạn.Đỗ Hãn Lương ôm một đống đồ từ trong nhà đi tới, Hoa Chiêu nhìn xem, chỉ là mì và một ít rau củ dễ bảo quản như bắp cải, củ cải, cà chua.Hơn nữa rất kỳ lạ quý hiếm đấy, bên trong còn có một bao lớn lạp xưởng hun khói, xem đóng gói, đúng là của nhà máy thực phẩm Văn Đạt sản xuất đấy.Đỗ Hãn Lương trông thấy tầm mắt của cô, sắc mặt lại không tốt."Ha ha." Hoa Chiêu lúng túng cười hai tiếng.Rốt cuộc là "Trộm" đồ của người ta bán, bị người ta gặp được sẽ xấu hổ, cũng rất đắc ý!"Thật ra, chuyện này rốt cuộc cũng là lỗi của chính anh, ai bảo tay anh thiếu nợ, trộm đồ của tôi trước? Cái này gọi là báo ứng." Hoa Chiêu không khách khí nói.Ít người rồi, lá gan của cô liền lớn rồi, cái gì cũng dám nói.Đỗ Hãn Lương nhìn Hoa Chiêu đã bắt đầu nấu cơm, nhìn dáng người của cô, nghĩ đến 200 vạn sắp đến tay, chẳng những thành phẩm trở về rồi, hắn còn buôn bán lời không ít!Tâm tình cũng khá hơn, không chấp nhặt với cô."Cô nói rất đúng, lúc trước là tôi làm sai trước, về sau cô làm những chuyện kia không sai." Đỗ Hãn Lương hào phóng thừa nhận: "Nếu như những chuyện này không phải phát sinh ở trên người tôi, tôi sẽ đặc biệt bội phục cô.""Không, mặc dù hiện tại, tôi cũng rất bội phục cô, tôi chưa thấy qua một người phụ nữ nào hấp dẫn và lợi hại như cô, thế nào, làm nữ nhân của tôi được không?"Làm chuyện như này, dưa hái xanh không ngọt, nếu như có thể thuyết phục Hoa Chiêu cam tâm tình nguyện, đương nhiên rất tốt."Anh có điểm nào tốt hơn so với Diệp Thâm? Vừa nghèo, lại xấu, làm việc chỉ biết đường ngang ngõ tắt, lần anh trộm đồ của tôi là chứng minh tốt nhất, lần trước trộm máy móc của tôi, lần này bắt cóc ông cậu của tôi, anh còn có chút tiền đồ nào nữa không?"Bị một người phụ nữ mắng như vậy, tâm tình tốt của Đỗ Hãn Lương không còn chút nào.Hoa Chiêu lại còn chưa nói xong: "Còn không có đầu óc, dễ dàng bị tôi lừa một cái táng gia bại sản, đi theo anh? Về sau không phải chạy trốn đến tận đẩu tận đâu thì là lang thang đầu đường xó chợ, cũng chỉ có Văn Tịnh để ý anh.""Cô!" Đỗ Hãn Lương đứng lên.Hoa Chiêu vẫn còn tiếp tục: "Ah, Văn Tịnh kỳ thật cũng không coi trọng anh, anh nếu cùng Diệp Danh so, cũng là nửa đầu ngón tay đều kém hơn! Cô ta bị mù mới có thể vừa ý anh."Đỗ Hãn Lương đã vọt tới phía cô.Ngoài tường Diệp Thâm lập tức kéo căng lưng, chuẩn bị nhảy vào.Hoa Chiêu lại một thìa chỉ vào Đỗ Hãn Lương: "Muốn đánh tôi? Đợi cơm nước xong xuôi a!"Lúc xỉ nhục người cô cũng không nhàn rỗi, hiện tại súp đã chuẩn bị xong, cô chuẩn bị làm mì.Đỗ Hãn Lương lúc này mới kịp phản ứng, ngửi mùi hương trong không khí, bụng lập tức tạo phản rồi.Bọn hắn đến Thượng Hải rất nhiều ngày, thẳng đến hai ngày trước mới động thủ.Nhiều ngày như vậy, mấy người không ăn ở tiệm cơm, đều là ở chỗ này ăn cơm, bốn người đàn ông lớn, chỉ biết nấu bát mì, thỉnh thoảng ném hai cái lá bắp cải.May mà bọn hắn còn biết cho muối.Mà củ cải trắng cà chua đều là ăn sống đấy.Hiện tại ngửi thấy được mùi thơm nồng nặc này, tức giận trong lòng Đỗ Hãn Lương lập tức không còn hơn phân nửa.Nhìn lại Hoa Chiêu, một chút tức giận còn lại cũng không còn.Cô đã thích nói, vậy cứ để cho cô nói vài lời a, giọng nói còn rất dễ nghe ~Người đàn ông cao gầy cũng nhích lại gần, đứng ở cạnh nồi, chăm chú nhìn đồ ăn bên trong.Ngoài tường thần kinh căng thẳng của Diệp Thâm cũng chậm rãi buông ra, hiện tại còn không phải lúc nên đi vào, người đàn ông cao gầy cách Hoa Chiêu quá gần rồi, nguy hiểm.Người này rất cẩn thận, khẩu súng kia sau khi lấy ra vẫn chưa được cất trở lại, hắn luôn vuốt vuốt trong tay.Nhìn như chơi đùa, nhưng họng súng thỉnh thoảng sẽ nhắm ngay Hoa Chiêu hoặc là Diêu Lâm.Lại nhìn tốc độ cùng thủ pháp kia, Diệp Thâm đã biết đó là một người trong nghề.Nếu anh không giết được trong một lần ra tay, Hoa Chiêu sẽ gặp nguy hiểm.Mặc dù Hoa Chiêu phản ứng nhanh nhẹn có thể né tránh, Diêu Lâm cũng xong rồi.Mì sợi rất nhanh đã nấu xong, Hoa Chiêu nhanh chóng lấy cho Diêu Lâm một chén đi qua, tự tay đút cho ông ấy ăn.Hiện tại đoán chừng Diêu Lâm đến sức lực đưa tay lên cũng không có, hơn nữa ông cũng nâng không nổi.“Hãy tháo dây thừng trên tay chân ông ấy, yên tâm, chúng tôi như vậy trốn cũng không thoát." Hoa Chiêu vừa đút mì vừa nói.Thời gian dài như vậy lại không buông ra, đoán chừng tay chân đều sẽ bị phế đi.Đỗ Hãn Lương nhìn Diêu Lâm hình như đến khí lực ăn cơm cũng không có, phi thường yên tâm, đối với người đàn ông cao gầy gật đầu.Người này lại không muốn động, hắn vội vàng muốn ăn mì đây này. Hơn nữa hắn từ trước đến nay cẩn thận, mặc dù là người chết, hắn cũng muốn cột lại.Cho nên hắn ngồi yên không nhúc nhích.



Bạn cần đăng nhập để bình luận