Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 663 - Lên Đại Học.



Chương 663 - Lên Đại Học.



Chương 663: Lên Đại Học.Trời đang rất lạnh, đứa bé còn nhỏ, mới một tháng.Xem bộ dạng của Khâu Mai, có vẻ như đã đi một chặng đường dài mới tới.Hoa Chiêu mở cửa để cho hai người đi vào.Cô cũng có chút hiếu kỳ, ngày đầu tiêu sau tân hôn, Khâu Mai không tranh thủ thời gian đi dỗ dành người đàn ông của mình, sao lại còn đến nhà cô.Không có Diệp Thâm thời gian trôi qua thật quá nhàm chán rồi. . . Cô muốn tìm chút niềm vui cho bản thân.Vào phòng, Khâu Mai cũng không khách khí, lập tức xốc áo lên cho đứa bé bú sữa.Sau đó ngẩng đầu cười nói với Hoa Chiêu: "Vẫn là ở chỗ chị dây hai ấm áp."Hoa Chiêu cười cười: "Cô về nhà cũng lắp một cái lò sưởi trong phòng, nhà cô cũng sẽ ấm áp rồi."Khâu Mai cười khổ một tiếng: "Nhà thuê, đoán chừng chủ thuê nhà không cho sửa loạn."Vậy cho nên?Hoa Chiêu yên lặng chờ cô ta tiếp tục.Đây là kế thừa ý tưởng của mẹ chồng, cũng tới chỗ cô đánh gió thu hay sao?Không nghĩ tới Khâu Mai lại xoay chuyển, cười ha hả mà hỏi thăm Hoa Chiêu: "Chị dâu hai sao lại không đi qua uống chén rượu mừng? Em còn muốn tự mình mời chị dâu hai một chén rượu để cám ơn đây này.""Thật vậy sao a? Cô cám ơn tôi vì cái gì? Cảm ơn tôi lúc đầu đã làm hư mất chuyện tốt của cô?" Hoa Chiêu nói thẳng.Không nghĩ tới cô lại không nể tình như vậy, quả thực cái đề tài này không nên nhấc lên, Khâu Mai ngẩn người.Cô ta cho rằng mình hiện tại vào cửa rồi, lại khuôn mặt tươi cười đón chào, chuyện quá khứ mọi người sẽ lưu lại mặt mũi cũng không nhắc lại rồi.Nếu như là người khác, Hoa Chiêu có lẽ sẽ không nhắc đến, nhưng Khâu Mai ấy ư, hiện tại một bộ dạng cái gì cũng chưa phát sinh ngồi ở đây cùng cô nói chuyện, cô liền có loại dự cảm không ổn.Cô ta muốn thường xuyên đến.Cũng đừng như vậy ah!Cô không chào đón."Chuyện quá khứ đều là hiểu lầm, chị dâu hai cũng đừng có nói ra." Khâu Mai vẻ mặt lúng túng nói."Cô hôm nay đến đây có chuyện gì không?" Hoa Chiêu hỏi."Không có việc gì, chỉ là tới ngồi một chút." Khâu Mai nói: "Nhà chị nhiều trẻ con, rất náo nhiệt, em muốn cho Hưng Bảo ở chung cùng anh chị nhiều hơn một chút, tương lai cảm tình cũng tốt."Cô ta đặt nhũ danh cho con là Hưng Bảo, tên còn chưa đặt, chờ người Diệp gia đặt cho.Cô ta quả nhiên là muốn thường xuyên đến.Hoa Chiêu lập tức nói: "Hai đứa bé nhà tôi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, cũng chưa tới thời điểm thích trẻ nhỏ, chơi đùa cũng không nhẹ không nặng, lại làm bị thương con của cô, cho nên cô vẫn nên đừng đến nữa."Mặt Khâu Mai cứng đờ.Hiện tại nhìn Hoa Chiêu có chút khác biệt so với những gì cô ta thấy trước đây? Trước kia cô ta có thể đồng ý dùng nơi ở của mình chiêu đãi khách quý, bày ra yến tiệc, hiện tại còn không cho mang theo con đến thăm cửa?Cô ta hiện tại thế nhưng đã là vợ Diệp Hưng, là người Diệp gia! Các cô là chị em dâu!"Bọn nhỏ cãi nhau ầm ĩ cũng là bình thường đấy, có quan hệ gì? Hơn nữa em cũng là lần đầu tiên đem làm mẹ, không có kinh nghiệm, muốn tới đây tìm chị học hỏi một chút." Khâu Mai kiên trì nói.Hoa Chiêu từ chối lại càng triệt để: "Đừng đến, tôi không chào đón, tôi với mẹ chồng cô vừa náo loạn rất lớn, đã cả đời không qua lại với nhau, nhìn thấy tôi và cô ngồi với nhau, tâm tình sẽ không tốt lại ầm ĩ, đừng ảnh hưởng tới đứa bé thứ ba nhà tôi.""Đó là mâu thuẫn của chị và người lớn trong nhà, không ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta a. . ." Khâu Mai vậy mà vẫn còn rất kiên trì.Hoa Chiêu thực sợ, liền: "Tôi với cô cũng không có tình cảm gì, nói thật, tôi cũng không nhìn trúng những chuyện cô đã làm, cho nên về sau cô đừng đến đến nhà. . .Ồ? Cô đến chỗ này không phải là muốn gặp lại Diệp Danh chứ? Vậy cô nên sớm chết cái tâm tư này đi, cô lại đến tôi cũng sẽ không mở cửa đấy!"Lời này là một cái tát tát thẳng vào mặt.Dù da mặt Khâu Mai rất dày cũng đỏ lên.Hoa Chiêu nói xong đứng lên, tư thế muốn tiễn khách.Khâu Mai không còn mặt mũi mà ở lại, vội vàng đi nha.Về sau cô ta không còn đến nữa.Hoa Chiêu thở phào, tính ra cô ta còn biết mất mặt....Thời gian thoáng cái trôi qua, đảo mắt đã đến cuối tháng 3, Hoa Chiêu phải đi học.Lứa sinh viên đại học đầu tiên năm 1977 bắt đầu từ tháng 2 đến tháng 3 năm 1978.Hoa Chiêu đeo một cái balo nhỏ tự tay may, nâng cao cái bụng lớn muốn đi ra ngoài.Người một nhà đều nhìn cô mà nhíu mày.Ngày dự sinh của cô là vào tháng tới, và thực tế cũng chỉ còn vài ngày nữa."Nếu không, chúng ta sinh xong lại đến trường a?" Trương Quế Lan nói ra: "Trường học nhiều người, chén chúc đấy, sẽ đụng phải con!"Miêu Lan Chi ở một bên gật đầu.Hoa Chiêu lúc này tuy mang thai một đứa bé, nhưng bụng nhìn cũng không nhỏ, cô cũng hoài nghi mấy ngày tới sẽ sinh."Ít nhất con cũng nên đi thêm mấy ngày, làm quen bạn học cùng giáo viên." Hoa Chiêu cười nói.Lần đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học đấy, thời khắc có ý nghĩa đến cỡ nào, cô phải trải qua.Nói xong cô và Diệp Thư cùng nhau đi ra ngoài rồi, cô định để cho Diệp Thư chụp mấy tấm hình, lưu lại làm kỷ niệm.Cái này chẳng những là kỷ niệm của một mình cô, tương lai, cái này cũng có thể được cho là kỷ niệm của thời đại này.Hơn nữa, không cho Diệp Thư cùng đi ra ngoài cũng không được, người nhà đều lo lắng.Hôm nay người lái xe chính là Diệp Thư.Ở nhà mấy tháng này, Hoa Chiêu bắt cô ấy học lái xe, để có thể làm lái xe cho cô. . .Cũng may Diệp Thư cũng là người luyện võ, tay chân linh hoạt, chưa đến vài ngày đã học xong, hơn nữa nhìn bộ dáng sẽ không phát sinh chuyện xem chân ga là phanh khi hốt hoảng, Hoa Chiêu ngồi cũng yên tâm.Hoa Chiêu để cho Diệp Thư đem xe đứng ở chỗ rất xa, hai người đi bộ đến cổng trường.Cô muốn làm cho thời đại học của mình càng bình thường càng tốt, vì vậy cô không muốn phô trương sự giàu có của mình.Đến cổng lớn trường đại học thì không khí nhộn nhịp hẳn lên, xung quanh là những học sinh đang hối hả, tinh thần phấn chấn, không phân biệt lứa tuổi, trên mặt ai cũng tràn đầy vẻ phấn khích không thể kiềm chế được.Lúc này, nếu có thể được nhận vào một trường đại học, đã có thể cá chép hoá rồng rồi, chứ đừng nói là được nhận vào đại học Bắc Kinh.Có thể nói tất cả mọi người đến trường ở đây đều có một tương lai tươi sáng.Hoa Chiêu ở cửa ra vào đã thấy ba học sinh của cô, Tôn Thượng, Phương Vũ, Lôi Xuân.Hai người khác đã đến đại học Thanh Hoa, không ở chỗ này."Cô rốt cuộc đã tới! Chúng tôi còn tưởng rằng cô không tới nữa!" Phương Vũ nói ra.Đã qua năm cô ấy hẳn là 23 tuổi, là thời điểm trẻ trung và xinh đẹp nhất của một cô gái, thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp không phù hợp để nói Phương Vũ, cô ấy chính là thoạt nhìn. . . Rất chất phác.Không xấu, người bình thường, quá bình thường.Mấy tháng trước, lần đầu tiên Hoa Chiêu nhìn thấy cô ấy lại càng giống như, …giống như một cô gái nông thôn không mấy nổi bật.Hiện tại cô ấy đã là sinh viên đại học Bắc Kinh rồi, khí chất đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cả người đều tự tin, cũng mắt sáng hơn một tí."Tôi sao có thể không đến? Thật vất vả mới thi đậu đấy." Hoa Chiêu cười nói."Cô thì thôi ah, chúng tôi mới thật vất vả, cô khổ ở đâu rồi hả?" Lôi Xuân ở một bên cười nói: "Mỗi lần chúng tôi làm bài tậo, cô đều ở một bên gặm hạt hướng dương!"Lôi Xuân cũng là một cô gái, so với Phương Vũ lớn hơn hai tuổi, tuy gia cảnh cũng bình thường, nhưng lớn lên đẹp mắt hơn Phương Vũ một chút, tính cách cũng hoạt bát hơn, hiện tại cười đến càng tự tin tươi sáng.“Đó là do mọi người không gặp tôi khổ sở hơn mười năm trước.” Hoa Chiêu cười nói.Đối với bọn họ, cô cũng không nói mình chỉ từ mới học được một hai năm, trình độ như vậy quá đả kích người rồi. . . .Hơn nữa cô cũng xác thực không phải chỉ học được hai năm đã có cái thành tích này, cô thật sự học tập gian khổ hơn mười năm đấy! Chẳng qua là ở đời trước."Chúng ta là nghĩ cô sắp sinh ra." Tôn Thượng nhìn bụng của cô nói ra.Tháng 3 thủ đô cũng có chút lạnh, Hoa Chiêu mặc hơi nhiều, bụng nhìn lại càng lớn.Cô ngược lại là không lạnh đấy, nhưng cô lại có hai bà mẹ luôn cảm thấy cô lạnh. . . . Kiên trì để cho cô mặc nhiều như vậy.Nói như vậy cũng có thể để cho người ta nhìn ra cô là phụ nữ có thai, cách xa cô ra một chút!Điểm ấy đã thuyết phục Hoa Chiêu, cho nên cô ngoan ngoãn đem mình mặc thành một quả cầu."Tới tới tới, chụp ảnh." Hoa Chiêu nói ra.Nghe nói cô đưa theo máy ảnh, mấy người lập tức cao hứng, bọn hắn cũng không có điều kiện này.Đương nhiên Tôn Thượng có, nhưng lại không nghĩ tới, đã quên.Hơn nữa hắn hiện tại đều tập trung tinh thần muốn đi vào tìm kẻ địch để báo thù, ở đâu còn nhớ rõ loại chuyện nhỏ nhặt như chụp ảnh này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận