Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1146 - Là Con Dùng Mạng Đổi Lấy.



Chương 1146 - Là Con Dùng Mạng Đổi Lấy.



Chương 1146: Là Con Dùng Mạng Đổi Lấy.Bà Trương trợn tròn mắt.Bà Đào cũng trợn tròn mắt, bà ta đuổi theo phía sau hét lên: "Cô trả lại thứ đó cho tôi! Tôi chỉ có một thứ như vậy để tưởng nhớ!"Hoa Chiêu im lặng, người đàn ông như vậy còn nhớ thương, nhớ thương cả đời."Kẻ như vậy, bà bây giờ còn coi như trân bảo, bà cũng không nghĩ tới, bà bởi vì người đàn ông này đã chịu bao nhiêu khổ sở sao?""Đây là chuyện của tôi, tôi nguyện ý! Cô trả lại cho tôi!" Bà Đào hét lên."Đúng vậy! Nhanh chóng trả lại đồ! Nếu không tôi cũng sẽ kiện cô! Tôi sẽ kiện cô ăn cắp!” Bà Trương hét.Hoa Chiêu quay đầu lại nhìn hai người, bộ dáng sốt ruột lại rất giống nhau, không hổ là chị em."Một tháng cho bà 10 đồng." Hoa Chiêu đột nhiên nói với bà Trương.Bà Trương dừng lại, hai mắt sáng ngời, lại hô: "10 đồng? Cô đuổi ăn mày sao? Ít nhất. . . 100!"Hoa Chiêu rất muốn gật đầu, cô quả thật có chút ý tứ kia, hiện tại một cân cải trắng cũng chỉ có 10 đồng, cô liền muốn lấy 10 đồng mua sự yên tĩnh."Bây giờ công nhân bình thường một tháng mới kiếm được mấy chục đồng, một tháng bà được không 10 đồng còn không hài lòng? 10 đồng, bà đi đến cung tiêu xã cũng tiêu không hết.” Hoa Chiêu nói.Đương nhiên cũng bởi vì cung tiêu xã chỗ bọn hắn cái gì cũng không có. . . . Có chút trà giấm gừng kia, đều là phan lượng mà bán, năm lạng một cái bình trà.Bà Trương nghĩ thật ra cũng đúng, trước kia một tháng đòi Trương Quế Lan hai ba đồng, dầu muối tương dấm trong nhà cũng không thiếu, còn có thể tích góp tiền cho cháu trai cưới vợ.Bà ta lấy của Trương Quế Lan tầm mười năm, mới được hơn hai trăm.Hoa Chiêu một năm liền cho bà ta 120..., Trương gia bọn hắn cũng là gia đình giàu có nhất trong thôn rồi.Bà ta có chút động tâm.Đột nhiên, ánh mắt của bà ta sáng lên nói ra: "Vậy cô phải đưa luôn một lần 10 năm đấy!"1200 đồng, Ân, rất tốt.Bà Đào lại không chịu, bà ta chỉ muốn lấy lại đồng hồ bỏ túi cùng ảnh chụp!Hoa Chiêu nhìn về phía Đào Lam: "Quản tốt mẹ mình."Đào Lam gật gật đầu, đẩy mẹ đi ra ngoài.Bà Đào vừa khóc vừa đánh hắn.Sắp ra khỏi cửa, bà Đào lại đột nhiên há miệng: "Cô không trả đồng hồ bỏ túi cho tôi cũng được, cô phải cho tôi một căn nhà!"Hoa Chiêu cười lạnh, quả nhiên là em gái bà Trương.Mắt bà Trương cũng trừng lớn, nhìn bà Đào, lại nhìn Hoa Chiêu.Nếu như Hoa Chiêu đồng ý..., 10 đồng này lại không được rồi! Không có 100 đồng bà ta không đáp ứng!"Mẹ! Mẹ nói cái gì đó? Chúng ta không cần nhà!" Đào Lam đột nhiên hét lên với bà Đào."Thế nhưng không có nhà, làm sao con có thể kết hôn?" Bà Đào lại nói với Hoa Chiêu: "Chúng tôi không cần căn nhà lớn như vậy, cô cho chúng tôi một căn nhà nhỏ là được, nhà giữa ba gian, nhà riêng là được. . .""Mẹ! Con không cần!"Đào Lam quay đầu nhìn về phía Hoa Chiêu, lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tôi không cần nhà của cô, cô không nợ tôi cái gì, lời của bà ấy cô cứ coi như không nghe thấy, tôi sẽ khuyên bà ấy im lặng, tuyệt không nhắc lại chuyện năm đó, không, năm đó căn bản không có chuyện gì, bà ấy chỉ là mẹ của tôi, đời này bà ấy chỉ sinh ra một đứa con trai là tôi!"Hoa Chiêu nhướn mi, nhìn hắn vài giây, gật đầu: "Như thế mới tốt."Đào Lam gật đầu, kéo mẹ đi.Bà Đào tức giận mà nhìn hắn, nhưng không nói cái gì nữa.Đợi hai người ra khỏi sân, đi ra rất xa, cô đột nhiên nghe thấy bà Đào mở miệng."Con bây giờ cần mặt mũi làm gì? Con không phải co được dãn được sao? Chuyện thông đồng với học sinh nữ con cũng đã làm, uy hiếp cô ta một chút, không đau không ngứa đấy, có cái gì không được?" Bà Đào nói.Đào Lam trầm giọng nói: "Con không có thông đồng học sinh nữ.""Đúng, con không thông đồng với cô ta, nhưng học sinh nữ kia đã không phải con không lấy chồng rồi, còn không phải do con dùng thủ đoạn?" Bà Đào nói.Hoa Chiêu nghe thấy Đào Lam nói: "Đây không phải là thủ đoạn, đó là con dùng mạng đổi lấy.”Bà Đào im lặng, chỉ chốc lát sau, lại tức giận mà đánh hắn hai cái.Hoa Chiêu cũng trầm mặc.Đào Lam này, thật sự làm cho cô không biết đánh giá như thế nào mới tốt nữa.Cô quay đầu nhìn về phía bà Trương.Đối phương đã nhìn cô: "Một lần cho tôi 10 năm. . .""Một năm một lần, không muốn thì thôi." Hoa Chiêu nói."Không được!"Bà Trương còn muốn cò kè mặc cả, Lưu Minh cùng Chu Binh đã tiến lên, một trái một phải mà kéo bà ta ra bên ngoài."Ai nha đánh người à! Giải phóng quân đánh người!" Bà Trương gào to.Nơi này cũng không có giải phóng quân gì, Lưu Minh cùng Chu Binh đã xuất ngũ, bà Trương căn bản cũng không biết hai người từng làm lính.Nhưng kích thích như thế nào thì hét lên như thế đó."Đừng kêu nữa." Hoa Chiêu đi qua nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay bà ta.Bà Trương đột nhiên "Ai nha" một tiếng: "Đau đau!”Lưu Minh và Chu Binh không nói gì, tuy khí lực của Hoa Chiêu rất lớn, đánh người rất đau, nhưng vừa rồi lực kia, dù có đau đến đâu cũng không đến mức để cho bà ta kêu gào, giống như giết heo.Nhưng bọn họ nào biết được, bà Trương thật sự đau.Hoa Chiêu dùng sức không lớn, nhưng cô lại rắc lá kim bì trên mu bàn tay bà ta.Nặng hơn trên người Miêu lão gia tử.Chỉ một chút kim bì đã có thể làm cho người ta sống không bằng chết.Cô ngược lại không rắc nhiều như vậy, nhưng đủ cho bà Trương không còn rảnh rỗi dây dưa những chuyện khác."Một năm một lần, yên tâm, tôi nói lời giữ lời, khẳng định không thể thiếu bà đấy." Hoa Chiêu móc ra 150 đồng nhét vào trong túi quần bà ta: "Còn lại là tiền xe, đưa bà ta về nhà."Không thể để cho bà ta lại đi tìm bà Đào xúi giục nữa, nhanh trở về đi.Hiện tại, số tiền này cô đã cho với tâm tình thoải mái rồi, cô rắc chút kim bì kia, đủ để bà ta đau kịch liệt nửa năm, nửa năm sau, thỉnh thoảng sẽ còn đau một chút.Không đau không có việc gì, lúc đau sẽ muốn mạng người.120 đồng, coi như tiền thuốc men ~~Bà Trương bị nhét vào xe lửa, về phần bà ta có thể an toàn về đến nhà hay không, Hoa Chiêu không nghĩ nhiều như vậy.Hiện tại phát hiện đây không phải là mẹ ruột của Trương Quế Lan, cô cũng không còn bất kỳ băn khoăn gì.Chạy đến chỗ cô tìm phiền toái, phải chấp nhận rủi ro.Thích ở chỗ nào thì ở, lạc mất càng tốt.Bất quá Hoa Chiêu cũng biết không lạc được, bà lão sáu bảy mươi tuổi rồi, cũng không phải cô gái nhỏ mười sáu mười bảy tuổi, nhà ai thiếu mẹ? Còn muốn bà ta?Đào Lam đưa mẹ trở về ký túc xá, sau đó cũng không nói nhiều, để cho bà ta hỗ trợ thu thập hành lý, hắn muốn dọn ra ngoài ở."Dọn đi thì sao?" Bà Đào kỳ quái nói."Trên đời này ngoại trừ mua nhà, còn có thể thuê nhà." Hắn nói ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận