Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 656 - Giúp Đỡ Nhau Mà Thôi



Chương 656 - Giúp Đỡ Nhau Mà Thôi



Chương 656: Giúp Đỡ Nhau Mà ThôiDiệp Thư vẻ mặt xấu hổ, nhưng lại lắc đầu: "Tôi không có đáp ứng hắn, tôi chỉ đừa anh ta thôi."Mặt Mã đại lập tức trầm xuống.Ông ta không nghĩ tới Diệp Thư sẽ đổi ý, không nghĩ tới người Diệp gia cũng biết chơi trò xỏ lá!Hoa Chiêu lập tức thở phào, có những lời này của Diệp Thư cô đã an tâm.Cô hỏi: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"Đã không tín nhiệm Diệp Thư, Mã đại soái lập tức tự mình nói: "Bọn hắn bị nhốt, bốn ngày cuối cùng trên xe đã cạn lương thực rồi, Diệp Thư thiện tâm, đem rượu thuốc của mình phân cho những người khác cứu mạng, kết quả chính mình ngã bệnh.”"Là Quốc Khánh bận trước bận sau mà chiếu cố con bé, đem đồ ăn cùng quần áo của mình phân cho con bé, còn. . . Ôm con bé sưởi ấm, con bé mới có thể đợi được người cứu viện đến."Kết quả khi đó Quốc Khánh bởi vì thiếu đồ ăn cùng quần áo nên chính mình cũng bệnh không nhẹ, Diệp Thư vì báo đáp hắn, liền đáp ứng gả cho hắn.""Là như thế này a?" Ông ta hỏi Diệp Thư.Lời ông ta nói coi như đúng sự thật.Diệp Thư nghĩ nghĩ, không lắc đầu."Chị đem rượu thuốc phân cho người khác rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thư gật đầu, có chút xấu hổ nói: "Lúc ấy người trên xe cơ hồ đều bị bệnh, nếu như không chia cho mỗi người một ít, bọn hắn tuyệt đối không qua khỏi được."Cô không phải là người nhẫn tâm, có thể trơ mắt nhìn đồng nghiệp chết. Cô lại không phải là không có biện pháp cứu. . . .Tuy như vậy có thể sẽ lấy đi mạng mình, nhưng lúc ấy cô không có nghĩ nhiều như vậy.Tinh thần quên mình vì người mà hiến dâng là người quân nhân cô vẫn phải có.Hoa Chiêu không nói gì thêm, cô biết rõ chính mình không làm được điểm ấy, nhưng cô vẫn bội phục người có thể làm được."Sau đó tôi bị bệnh." Diệp Thư tự mình nói: "Mã Quốc Khánh xác thực có trợ giúp tôi, nhưng nói thật, tôi đã cự tuyệt đấy, từ chối đồ ăn cùng quần áo của anh ta, nhưng lúc ấy tôi đã phát sốt có chút nghiêm trọng, không còn biết gì nữa."Cô mang theo một lọ rượu thuốc bên người, lại muốn phân cho cả một xe, phân hai lần đã không còn.Sau đó cô cũng chống cự không nổi giá lạnh cùng đói khát đã ngã bệnh.Mã Quốc Khánh liền "Cưỡng chế" giúp cô."Về sau anh cả phái người tới cứu tôi, mọi người đã nhận được đồ ăn cùng rượu thuốc, tất cả mọi người đều đã sống sót rồi. Mã Quốc Khánh lúc ấy cũng có chút không tốt, lôi kéo tôi nói di ngôn. . . . Tôi cho rằng anh ta sắp không được, liền muốn an ủi anh ta một chút."Diệp Thư nói ra: "Hiện tại anh ta cũng tốt rồi, tôi sẽ thu hồi lại lời nói lúc đó."Mã đại soái nóng nảy: "Cái này là cô không đúng! Thân là quân nhân lời hứa đáng giá nghìn vàng không biết sao? Cô đã đáp ứng, nên nói được thì làm được! Huống chi là ân cứu mạng! Diệp gia dạy cô cách làm người như vậy đấy sao?"Diệp Thư ngoại trừ lúc đọc lời kịch khá là gay gắt, tài ăn nói của bản thân cũng không tốt là bao, tính tình lại ngay thẳng, một khi kích động não sẽ loạn, hiện tại chỉ có thể một bộ dạng cứng cổ không nhận nợ, cũng không biết nên nói cái gì.Miêu Lan Chi so ra còn không bằng cô ấy. . . .Diệp Danh vừa muốn nói chuyện, đã nghe thấy Hoa Chiêu hỏi Diệp Thư: "Lúc ấy chị đã phân rượu thuốc cho Mã Quốc Khánh sao?""Phân ra." Diệp Thư nói. Lúc ấy cô không có nặng bên này nhẹ bên kia."Lúc hắn thật sự sắp không được?" Hoa Chiêu lại hỏi."Xem như là vậy." Diệp Thư nói ra.Lúc ấy Mã Quốc Khánh vẻ mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, thật sự như sắp xong rồi, lúc ấy thật sự tâm tình của cô rất phức tạp."Sau đó là người chúng ta phái đi đúng lúc xuất hiện cứu được hắn đúng không?""Đúng! Thoáng một phát cho hắn uống nửa bình rượu thuốc đây này! Sắc mặt hắn lúc ấy liền tốt hơn." Diệp Thư nói ra.Hoa Chiêu gật gật đầu, nói với Mã đại soái: "Ông xem, ngay từ đầu là Diệp Thư trợ giúp Mã Quốc Khánh, sau đó Mã Quốc Khánh báo đáp cô ấy, cuối cùng, lại là người của chúng tôi cứu được Mã Quốc Khánh."Cái gì mà ân cứu mạng? Giúp đỡ nhau mà thôi. Cho dù có, lúc ấy cũng đã trả. Thật muốn tính toán ra, vẫn là Mã Quốc Khánh thiếu nợ chúng tôi một cái mạng!"Diệp Danh nhìn Hoa Chiêu cười thoáng một phát.Mã đại soái lại cười không nổi, trầm mặc mà nhìn Hoa Chiêu.Nghe nói cô ta học tập rất tốt, rất thông minh, ông ta còn tưởng rằng là Diệp gia cố ý tạo thanh thế, hiện tại xem ra, đồn đãi quả nhiên không giả.Hơn nữa người này không đơn thuần là thông minh, đây là trí thông minh cảm xúc cao.Còn khó giải quyết hơn Diệp Danh!May mà là nữ nhân!Mã đại soái nhìn Hoa Chiêu cười: "Hoa Chiêu đúng không, chuyện trước kia tôi còn chưa tự mình xin lỗi cháu, xin nhận lỗi."Nói xong ông ta đứng lên, vậy mà khom người trước Hoa Chiêu."Chuyện em trai tôi đã làm, thật sự rất xin lỗi! Tôi thay hắn xin lỗi cháu! Bất quá mong cháu tin tưởng, hắn thật chưa từng có ý nghĩ muốn làm tổn thương hai đứa bé, hắn chỉ là sốt ruột cứu con."Cái thái độ này, lại làm cho Diệp Danh nhướn mi.Mã đại soái cũng là một phương nhân vật, trước khi bởi vì chuyện này cho gia gia của hắn xin lỗi thời điểm, cũng chỉ là một cúi đầu mà thôi.Hiện tại thái độ không thể nói là không hèn mọn.Rất ngoan độc, bỏ xuống được mặt mũi.Hoa Chiêu lại không thèm chịu nể mặt mũi."Có một số chuyện không thể thay thế người khác xin lỗi được, tôi càng hi vọng nghe được người trong cuộc tự mình nói xin lỗi tôi. Chỉ là không biết, người trong cuộc đang ở đâu?"Một câu làm cho Mã đại soái không có đường đi xuống.Người là ông ta để cho chạy đấy, trong lòng người Diệp gia đều biết rõ. Bây giờ nói ra, đã rất khó coi.Ông ta cũng xấu hổ mà nhắc lại chuyện cầu hôn rồi.Nhưng cháu trai thiếu chút nữa đã bỏ cả tính mạng vào mới đổi lấy cơ hội, ông ta không muốn buông tha một cách đơn giản như vậy."Ha ha, chuyện này tôi nhất định sẽ cho Diệp gia một cái công đạo đấy, chờ tôi bắt được hắn, khẳng định sẽ đưa tới cho các người! Mặc cho các người xử trí!"Mã đại soái nói một câu khách sáo, sau đó liếc nhìn Diệp Thư, nói với Miêu Lan Chi: "Lúc ấy Diệp Thư bị bệnh, sợ lạnh, Quốc Khánh cứu người sốt ruột, hai người đã ôm cùng một chỗ rồi. . . . Toàn bộ xe mọi người đã nhìn thấy, hiện tại không kết hôn đối với thanh danh của con bé không tốt a?"Chị yên tâm, sau khi kết hôn nếu Quốc Khánh dám đối với Diệp Thư không tốt, tôi sẽ đánh chết hắn!"Miêu Lan Chi đen mặt.Diệp Thư nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, cũng tức giận đến cắn răng.Lúc ấy cô đã bệnh đến không còn khí lực, bằng không thì dù có chết cóng cô cũng sẽ không để cho Mã Quốc Khánh ôm! Thối không biết xấu hổ đấy, cách quần áo không thể ôm sao? Còn cần phải cởi bỏ quần áo của hai người!Hắn chính là cố ý đấy!Tuy hắn không có động thủ động cước quá phận, nhưng hắn lề mà lề mề rồi!Tức chết cô!Cho nên mặc dù biết rõ Mã Quốc Khánh xác thực đã giúp cô chờ được người cứu viện đến, nhưng trong lòng cô vẫn khó chịu.Hơn nữa Hoa Chiêu nói đúng, thiếu nợ hắn cô đã trả!"Tôi không sợ thanh danh không tốt, người bên ngoài thích nói như thế nào thì nói, dù sao tôi chính là cả đời không lấy chồng, cũng sẽ không gả cho Mã Quốc Khánh đấy, các người hãy bỏ cái ý nghĩ đó đi!" Diệp Thư nói ra."Đã như vầy, chú Mã cũng không cần nhiều lời rồi, quyết định của Diệp Thư, Diệp gia toàn lực ủng hộ." Diệp Danh mở miệng, hơn nữa đã đứng dậy, một bộ muốn tiễn khách.Mã đại soái nhìn người này, lại nhìn người kia, cũng chầm chậm đứng lên.Cháu trai đã bỏ nửa cái mạng vào cũng không lung lay được Diệp Thư, xem ra con đường này không đi được rồi, quên đi."Xem ra hai người không có duyên phận, vậy chuyện này cứ như vậy thôi." Ông ta dứt khoát mà thẳng bước đi.Nếu không đi, lại muốn đắc tội với người ta rồi.Người vừa đi, bàn tay của Miêu Lan Chi đã đến trên người Diệp Thư."Ba ba ba" mà đánh không ngừng, vừa vội lại hung ác.Vẻ mặt Diệp Thư nghi hoặc mà né tránh: "Mẹ! Mẹ đánh con làm gì? Chuyện Mã Quốc Khánh cũng không phải lỗi của con! Chẳng lẽ mẹ lại muốn con gả cho hắn?"Miêu Lan Chi chỉ nhiệt tình mà đánh, cũng không nói vì cái gì.Hoa Chiêu ôm Thúy Vi, đột nhiên hiểu được tâm tình của Miêu Lan Chi."Mẹ đây là đau lòng chị rồi, chị xả thân cứu người, vĩ đại rồi, vô tư rồi, nhưng là nếu lỡ may có chuyện gì, chị nói mẹ phải sống thế nào. . . ."Mỗi người mẹ đều ích kỷ đấy, mặc kệ chuyện gì phát sinh, đương nhiên đều hi vọng con gái của mình có thể bình an vô sự.Diệp Thư nghe hiểu rồi, lập tức không né tránh nữa, mặc kệ Miêu Lan Chi đánh.Miêu Lan Chi đánh vài cái cũng dừng, hầm hừ nói: "Lần sau không cho phép như vậy biết không?""Dạ." Diệp Thư ngoan ngoãn đáp ứng, về phần lần sau là dạng gì, đến lúc đó nói sau.Diệp Danh tiễn khách trở về, nhìn các cô mỉm cười, người nhà đều ở đây, thật tốt.Hơn nữa lần này Hoa Chiêu lại cứu được người Diệp gia bọn họ.Nhìn Hoa Chiêu, anh đột nhiên nhớ tới tin tức vừa lấy được: "Đã có kết quả thi đại học, em đoán xem mình thi được bao nhiêu điểm?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận