Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 431 - Không Đến Mức.



Chương 431 - Không Đến Mức.



Chương 431: Không Đến Mức.30 tết náo loạn nửa sân, không khí không thoải mái, về sau cũng may, Chu Lệ Hoa không dám đi trêu chọc Văn Tịnh, Hoa Chiêu, bà ta lại càng không dám.Mấy ngày này xem như bình an đi qua.Từ ngày đầu tiên, người đến nhà bái phỏng đã nối liền không dứt.Diệp Thâm cũng lặng lẽ giới thiệu cho Hoa Chiêu những người này là nhân mạch của Diệp gia, nào là giao tình từ thế hệ trước, nào là cha cùng Diệp Danh có giao tình, nào là dựa vào rượu thuốc mới kết xuống giao tình.Mùng 2 Tết âm lịch là lúc về nhà mẹ đẻ, Hoa Chiêu khăn gói quà tặng mà dẫn hai đứa nhỏ về nhà.Người tới thăm hỏi nhiều lắm, mỗi người quan hệ cũng không tệ, đều muốn nhìn hai đứa bé một chút, vừa qua đầy tháng không được vài ngày hai đứa nhỏ lại bị ép gặp mặt mọi người, cũng không có thời gian để ngủ đầy giấc.Diệp Danh đến cùng cũng tạo cho chúng thói quen xấu rồi, xung quanh có âm thanh lớn bọn chúng liền không ngủ được.Miêu Lan Chi lập tức đau lòng, vội vàng nói Hoa Chiêu mang hai đứa bé về nhà cho yên tĩnh. Nhận biết về nhân mạch của Diệp gia cũng không vội ở một ngày hay hai ngày này đấy.Hoa Chiêu về nhà, lập tức nghe nói người Tề gia tới thăm, còn đánh Trương Quế Lan."Con nhìn xem." Hoa Chiêu nhìn mặt Trương Quế Lan, cũng may, đã nhìn không ra dấu vết."Đánh rất hung ác đấy! Lúc ấy đỏ đến lợi hại, còn sưng lên!" Sợ chị gái không biết tính nghiêm trọng của sự việc, Đại Cần ở một bên nói ra."Biết rồi." Hoa Chiêu nói với con bé: "Không cần cố ý cường điệu, đánh vào mặt mẹ cho dù là nhẹ nhàng cũng không được!""Mẹ không sao." Trương Quế Lan lập tức nói: "Cái bà lão kia so với mẹ còn nghiêm trọng hơn, nghe nói trúng gió rồi, hiện tại người tuy tỉnh, nhưng lại nói không ra lời, cũng không dậy được đấy, về sau, sợ là bị liệt rồi."Người Tề gia không dám tới náo loạn, nhưng bệnh tình của Tề Hiếu Hiền bọn hắn vẫn nói rõ với Hoa Cường cùng Trương Quế Lan, không chừng bọn họ mềm lòng, lại để cho bọn hắn vào cửa rồi.Hoa Cường ngược lại là vô tâm, sau khi biết rõ chỉ sửng sốt một chút liền giống như người không có việc gì vậy.Trương Quế Lan trong lòng nhưng lại có chút băn khoăn.Nếu như ngày đó bà không cùng bà ta cãi nhau, có phải bà ta sẽ không bị như vậy? Đem người ta làm cho bị liệt rồi, đây là tạo đại nghiệt rồi."Trúng gió rồi, đó là do bà ta có sẵn bệnh, người có sức khoẻ tốt mẹ muốn làm bà ta tức giận đến trúng gió cũng không được, người có bệnh thì dù mẹ không trêu tức bà ta, ngày nào đó chính bà ta cũng sẽ trúng gió." Hoa Chiêu khuyên nhủ: "Hơn nữa là chính bà ta đến thăm tìm tức giận đấy, lại không phải chúng ta đánh lên nhà bọn hắn, nhân quả cần được làm rõ, bà ta có bệnh không là do mẹ sai."Đạo lý này Trương Quế Lan cũng hiểu, nghe cô nói như vậy trong lòng xác thực dễ chịu hơn một chút, nhưng là...Hoa Chiêu thở dài, có ít người thừa nhận sự thật, đó là cái nhìn của người khác, cô nói cái gì cũng vô dụng.Hơn nữa nghiêm túc mà nói, người là ông nội cô làm cho tức giận đến trúng gió. Có lẽ trong lòng ông nội cũng là có chút băn khoăn đấy.Hai người tuy nhìn nhau không vừa mắt, đến chết cũng không muốn qua lại, nhưng còn không phải kẻ thù sống chết, xảy ra chuyện, trong lòng sẽ day dứt a?Hoa Chiêu tìm Hoa Cường: "Ông nội, nếu không cháu đi thăm bà ta? Cho bà ta hai bình rượu thuốc? Bà ta uống rồi không chừng sẽ tốt, không tốt, chúng ta cũng không có biện pháp."Hoa Cường ngồi ở chỗ kia không có lên tiếng.Hoa Chiêu đoán được tám chín phần mười. Ông ấy cùng Tề Hiếu Hiền đến cùng cũng đã làm vợ chồng vài chục năm, bà ta cũng đã sinh con dưỡng cái cho ông ấy, cuối cùng tuy duyên đã tận, nhưng ông ấy cũng không hi vọng bà ta gặp chuyện không may.Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, trúng gió rồi, không thể nói chuyện, co quắp trên giường vượt qua quãng đời còn lại, cái kia quả thực sống không bằng chết.Hơn nữa nếu như là Tề Hiếu Hiền chính mình phát bệnh vậy thì thôi, hết lần này tới lần khác là bị ông ấy làm tức giận đến.Bọn hắn tầm đó còn không đến mức tuyệt tình như thế.Vậy hãy để cho bà ta ngày đó tới như thế nào, thì trở về như vậy, về sau tái phát bệnh, ông liền mặc kệ."Vậy cháu hãy thay ông nội đi một chuyến, không cần cho nhiều, đủ cho bà ta hết bệnh là được. Cả nhà kia, lòng tham không đáy, đừng làm cho bọn hắn quấn lên." Hoa Cường nói ra."Ai, vậy thì cháu đi." Hoa Chiêu nói ra. Đi sớm một ngày sớm trị liệu, có thể tiết kiệm một chút rượu thuốc.Đó cũng không phải là rượu thuốc, đó là năng lượng mà cô tranh thủ lúc rảnh rỗi vất vất vả vả chắt lọc ra, cũng rất vất vả ~...Hoa Chiêu đến, làm cho người Tề gia rất là vui vẻ."Tiểu Hoa tới rồi, nhanh đi tới chỗ ấm kia ngồi! Trên đường đông lạnh chết mất a?" Tề Thư Lan nhiệt tình mà nói.Không có đứa con hiếu thảo nào trước giường bệnh dài thời gian đằng đẵng, nhưng lúc này mới ba bốn ngày, còn không đến mức. Người Tề gia mỗi ngày thay phiên nhau, có 4 người tới chiếu cố, ban ngày 2 người buổi tối 2 người.Hôm nay ban ngày thì Tề Thư Lan cùng Tề Lâm Lâm.Hoa Chiêu lần đầu tiên trông thấy Tề Lâm Lâm, là một cô gái rất xinh đẹp, ôn ôn nhu nhu, vừa vặn mà đứng ở nơi đó, so Hạ Lan Lan thiếu đi một tia cao ngạo, so Văn Tịnh nhiều hơn một tia cởi mở, nhìn xem là "thực sự ôn nhu", xem bộ dáng là theo Tề Thư Lan.Tề Lâm Lâm cũng là lần đầu tiên gặp Hoa Chiêu, liền sửng sốt vài giây. Cô ta tự nhận mình không phải là người xinh đẹp nhất đấy, nhưng cũng xinh đẹp hơn những cô gái khác, hoặc cùng lắm là tương xứng với cô ta.Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Chiêu, cô ta đã biết rõ chính mình trước kia có chút tự cho là đúng rồi."Xin chào, tiểu Hoa muội muội, chị là Tề Lâm Lâm, em…” Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hoa Chiêu, Tề Lâm Lâm cơ trí mà thu hồi hai chữ em họ.Thật là phong thủy luân chuyển, cô ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua, đứa con riêng ở quê suốt đời bị bà cô coi thường, lại sinh ra đứa con gái xinh đẹp như vậy, mấu chốt là, Tề gia bọn họ hiện tại phải cúi đầu khom lưng cầu xin cái người phụ nữ nông thôn này!"Em tới rồi." Tề Lâm Lâm tự nhiên đem lời nói còn chưa xong."Xin chào." Hoa Chiêu nói xong cũng nhìn về phía bà lão nằm trên giường.Bà lão vốn đang mê man, nhưng giống như nghe đến âm thanh, vừa vặn mở to mắt, cũng nhìn thấy Hoa Chiêu, ánh mắt của bà ta có chút mê mang."Mẹ, đây là Hoa Chiêu, là cháu gái của cha." Tề Thư Lan nói ra.Tề Hiếu Hiền lập tức kích động rồi, trừng mắt nhìn Hoa Chiêu trong miệng phát ra âm thanh ô ô ô, không biết muốn nói cái gì.Bất quá Hoa Chiêu nhìn càng giống là đang mắng cô.



Bạn cần đăng nhập để bình luận