Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 571 - Gài Bẫy.



Chương 571 - Gài Bẫy.



Chương 571: Gài Bẫy.Từ Mai lắc đầu, sau ki chấm dứt kinh doanh cô đã không gặp qua Lý Tiểu Giang.Hoa Chiêu gật đầu, lại hỏi: "Lý gia không tìm tới các người gây phiền toái sao?""Làm sao có thể không tìm? Tôi chính là vì chuyện này mới đến đấy." Từ Mai nói ra: "Hai ngày nay bọn hắn liên tục chắn ở cửa rồi, người đến rất nhiều, nam nữ già trẻ đều có, tôi đoán chừng một nửa người Lý gia thôn đều đã đến, mấy người chúng ta có đánh cũng không đánh lại…"Hơn nữa cũng không dễ đánh."Lúc từ đầu mấy người tới đều là đàn ông, Lưu Tiền dẫn người đánh họ bỏ chạy, sau đó lập tức có người già trẻ nhỏ và phụ nữ tới khóc than cho người đàn ông nhà bọn họ, đòi chúng ta tiền thuốc men." Từ Mai nói ra: "Về sau mấy người đàn ông cũng đến, nhưng phụ nữ trẻ nhỏ đứng ở phía trước, mấy người Lưu Tiền cũng không dễ động thủ."Việc buôn bán của bọn họ cũng dừng hai ngày nay rồi, đồ đã làm xong cũng không thể ra cửa đi bán, vừa ra khỏi cửa liền bị đoạt rồi!Quả thực là một phường trộm cướp!Cô ấy thật sự không còn biện pháp rồi, leo tường đi ra tìm Hoa Chiêu.Hoa Chiêu nhíu mày: "Bọn hắn tiến vào sân nhỏ? Đánh các người sao?""Cái kia thật không có, nếu thực đến bước kia, Lưu Tiền cũng không thể nuông chiều bọn hắn." Từ Mai nói.Kỳ thật cũng là bởi vì mười người Lưu Tiền đều ở độ tuổi tráng niên, một người có thể đánh nhiều người, người Lý gia cũng không giám xông tới, nếu như giống như lúc trước chỉ có Trương Quế Lan cùng Từ Mai, lại thêm ba người đàn ông, bọn hắn đã sớm đem sân nhỏ san bằng rồi.Hoa Chiêu đã đem bọn hắn bẫy thảm rồi! Hiện tại nếu Hoa Chiêu ở trước mặt bọn hắn, bọn hắn sẽ hận không thể uống máu ăn thịt của cô!Thứ mà cô phá hủy lần này không phải là công việc kinh doanh, mà là hy vọng của họ!Hạt hướng dương đó, không có cô thật sự không thể trồng được, mà bọn hắn đã làm mất lòng người rồi, về sau làm sao có thể kiếm tiền?Người mua lôi đồ đạc đi, đập phá nhà cửa thì sao? Không sao, những vật kia khi đến tay đều là hàng đã xài rồi, không đáng tiền, đó cũng không phải là những gì người ta muốn đấy, cho nên người mua đến khu nhà cũ của Lý gia cũng đập phá, cướp đi tất cả tài sản có giá trị mà họ nhìn thấy.Lý gia còn không dám đi báo cáo.Một mình làm buôn bán bán, số lượng lại cực lớn, đi báo cáo? Đó là chui đầu vào lưới!Đến lúc đó bọn hắn chẳng những tan cửa nát nhà mà còn có thể mất mạng.Nghe thấy người Lý gia còn có lý trí, Hoa Chiêu cũng yên tâm hơn một chút.Nhưng tiếp tục để cho bọn hắn làm như vậy cũng không được."Tôi quay trở lại đi xem." Cô nói ra."Đừng đừng đừng! Cô muốn làm gì?" Từ Mai lại càng hoảng sợ, nhanh chóng ngăn cô lại: "Bên ngoài cô có hai đứa bé, trong bụng còn có một! Cô muốn làm gì? Tôi đến đây không phải để cho cô đi đối phó với người Lý gia đấy, tôi đến là muốn nhờ cô nói với Diệp Danh một tiếng, xem anh ta có biện pháp gì không."Hoa Chiêu cười: "Tôi không muốn đến tìm nhà họ Lý. Tôi cũng muốn quay về tìm anh cả. Ở đây gọi điện thoại cũng không tiện."Điện thoại cũng ở trong phòng điện thoại, bên cạnh còn có người, cô còn có thể nói cái gì?"Như vậy ah." Từ Mai thở phào: "Vậy được. Nhưng cũng phải ngày mai a, hôm nay đã quá muộn, ngày mai cô hãy ngồi xe trở về."Hôm nay cô ấy đến đây bằng xe đạp, suốt một quãng đường lên núi, thật sự làm cô ấy mệt mỏi quá sức."Cô cũng đừng đi rồi, tôi tìm xem có thể tìm một chỗ cho cô nghỉ ngơi một ngày không. Ngày mai chúng ta cùng nhau trở về đi." Hoa Chiêu nói.Đi đường núi trời tối quá nguy hiểm.Từ Mai không nghĩ tới đây còn có thể ngủ lại, nếu như có thể thì tốt..., cô cũng không muốn đi đường buổi tối, vừa nguy hiểm, lại sợ hãi.Đại viện quy củ rất nghiêm, nhưng cũng có một nhà khách nhỏ, tiếp đãi lãnh đạo thỉnh thoảng tới thị sát hoặc là đoàn văn nghệ đến biểu diễn cái gì đấy, ngay ở cửa ra vào có một dãy nhà.Từ Mai được sắp xếp ở đó một đêm.Diệp Thâm lại có chút không yên lòng việc Hoa Chiêu trở về, liên tục dặn dò: "Em đi về nhà nói chuyện với anh cả, chính mình ngàn lần không thể ngang nhiên xông đến.""Đã biết đã biết, em sẽ không đưa bảo bảo ra đùa giỡn đấy." Hoa Chiêu vỗ vỗ bụng nói ra.Động tác này dọa Diệp Thâm nhảy dựng, lập tức nắm lấy tay của cô: "Đừng lộn xộn! Em đánh nó làm gì? Sẽ đem nó đánh hư!"Hoa Chiêu cười cười áp vào trong ngực anh: "Em cũng không dùng sức, anh đoán xem là trai hay gái? Là một đứa hay hai đứa?"Diệp Thâm ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ đến vấn đề này: "Nam nữ không quan trọng, nhưng là, không thể tiếp tục là sinh đôi à nha?" Cái tỷ lệ này cũng quá nhỏ.Hoa Chiêu đem tay phải đặt ở trên bụng, cuối cùng vẫn nhịn được xúc động muốn xem xét. Cũng không biết cái dị năng ở tay phải của cô có phóng xạ hay không…Hay là thôi đi, đợi đến lúc đủ thời gian đi bệnh viện làm siêu âm là biết.Nhớ tới tay phải, cô lại nghĩ tới Tề Hiếu Hiền.Sau khi rời khỏi đây có thời gian sẽ đi thăm bà ta một chút, cô đột nhiên rời đi, đoán chừng đã đem Tề Hiếu Hiền gấp chết.Từ khi phát hiện Tề gia thay thuốc, Hoa Chiêu vẫn đang tiếp tục cho Tề Hiếu Hiền uống rượu thuốc…Lúc trước đã cùng ông nội nói rồi, sẽ đem bệnh của bà ta chữa cho tốt.Nhưng lúc này sẽ không thông qua tay ai nữa, lúc Hoa Chiêu hoặc là Diệp Thư đưa tới, đều tận mắt nhìn Tề Hiếu Hiền uống xong, sau đó bọn họ đến cái chai cũng mang về.Mỗi lần Tề Thư Lan đứng ở một bên biểu cảm cũng rất đặc sắc.Tề Hiếu Hiền cứ như vậy chậm rãi tốt lên, bây giờ đã có thể đi đường rồi, có thể nói chuyện, sinh hoạt có thể tự gánh vác rồi, chỉ là không lưu loát bằng trước kia.Nghe nói Tề Thư Lan đã sớm chăm sóc bà ta nữa, Tề Hiếu Hiền lại bắt đầu sống một mình rồi.Hoa Chiêu đoán chừng, chỉ cần cho thêm một lần cuối cùng, đến lúc đó cô cũng nên hỏi một chút về người trên tấm ảnh rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận