Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 109 - Kì Quái



Chương 109 - Kì Quái



Chương 109: Kì Quái."Thím ba có vẻ ngoài ăn nói hay, có khí chất nhưng rất hay ghen tị và thích so đo. Còn chú ba là người thấp nhất trong ba anh em họ. Mấy năm nay thím ấy ăn nói không được tốt. Đối với mẹ và thím hai thì luôn nói chuyện kiểu âm dương quái khí đấy. ” Diệp Thư nói."Hơn nữa ta hoài nghi, bà ấy lần này thăm các ngươi là giả, xin ông nội cho chú ba đi cửa sau mới là thật đấy." Diệp Thư nói ra: "Đến lúc đó lại làm ông nội tức giận."Ông nội chưa bao giờ cho con cháu đi cửa sau, bọn họ có thể có địa vị hôm nay, đều là chính kết quả bọn họ nỗ lực.Đương nhiên người khác nếu nhìn mặt mũi của ông, bên trên đặc thù chiếu cố một chút với con cháu Diệp gia, ông cũng không ngăn cản… Sẽ không giống như những người khác, cố ý chèn ép con cháu nhà mình, lại tỏ ra cao thượng."Một lát nữa thím ba gặp em, nhất định sẽ có vài lời khó nghe. Có thể bà ấy sẽ hỏi thăm tình hình của ông nội em, Có lẽ là âm dương quái khí." Diệp Thư có chút nịnh nọt mà nói với Hoa Chiêu, "Em đừng để ý. "Diệp Thâm tìm được một cô vợ quê mùa, thím ba này ngoài mặt thì nhiệt tình, nhưng trong lòng lại không biết cười chê Diệp Thâm như thế nào.Nhưng Hoa Chiêu xinh đẹp như vậy, vượt qua cả con gái ruột của mình, thím ba trong lòng khẳng định không thoải mái, có thể sẽ ép buộc Hoa Chiêu vài câu.Diệp Thư quá hiểu bà ấy nên phải nói trước cho Hoa Chiêu vài câu.“Được, được rồi, em sẽ không phiền.” Hoa Chiêu gật đầu, chỉ cần Diệp Thâm ở bên cạnh, đối với thím ba nói vài câu chua ngoa là chuyện nhỏ, cô có thể coi như không nghe thấy nó.“Còn cô cả thì sao?” Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thư có hai người cô, cô cả là Diệp Mai và cô nhỏ là Diệp Phương. Người cô này hóa ra là một quân nhân chứ không phải là một công chức, Hoa Chiêu ngay lập tức khâm phục khi nghe chuyện đó.“Cô cô không có chuyện gì.” Vẻ mặt của Diệp Thư cuối cùng cũng dịu đi, nhưng cũng vui mừng trên mặt như khi nhắc đến Diệp Phương: “Vấn đề duy nhất của cô ấy là tính cách của cô ấy quá cứng rắn. Cô ấy giống đàn ông hơn là đàn ông. Chị vẫn luôn quên mất mình còn 2 người cô, lúc nào cũng nghĩ mình có 3 người chú. "Nói đến đây, Diệp Thư đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn Diệp Thâm hai mắt lóe lên.Hoa chiêu nhìn mặt nói chuyện đã đạt đẳng cấp là max level, cô lập tức hỏi: "Làm sao vậy?"Cô không hỏi cũng may, cô vừa hỏi, Diệp Thư lập tức có chút né tránh nói: "Không có gì."Hoa Chiêu càng cảm thấy kỳ quái, nhưng cô cũng không đào bới vấn đề.Cô nhìn về phía Diệp Thâm, Diệp Thâm vẻ mặt mặt không biểu tình, không phát giác ra cái gì."Chị dâu!"Tiếng hét từ xa khiến Diệp Thư giật mình, giọng nói quen thuộc khiến cô vừa nghe đã thấy đau đầu.“Tại sao lại ra ngoài?” Cô hỏi, nhìn Khổng Ni, cau mày.Hai ngày nay cô lấy cớ ra ngoài tìm đối tượng cho cô ta, lúc này mới đem Khổng Ni trấn an trong nhà, chỉ có giờ cơm mới về nhà đưa cho cô ta chút gì ăn.Nhà Diệp Phương là bếp ga, sợ Khổng Ni làm nổ tòa nhà nên phải đưa giao đồ ăn đến.“Chị nói chị đi tìm đối tượng cho tôi! Người đâu?" Khổng Ni chỉ vào Diệp Thư rống to: "Chị quả nhiên là đang lừa tôi!"Vì nghi ngờ này nên hôm nay cô ta không thể không bí mật theo Diệp Thư ra ngoài, nhưng khi tới khu vực này, cô ta đã bị một nhà hàng thu hút, vừa không để ý tới người đã biến mất. Cô ta đang lo lắng, Diệp Thư liền xuất hiện., Diệp Thâm cũng đi theo.Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thâm. Càng nhìn càng thích, càng nhìn càng tức giận!Diệp Thư thật đáng trách! Một người em trai tốt như vậy liền che giấu trong nhiều năm! Cô ta vừa không xem mình là người nhà họ Khổng, vừa coi thường cô và coi thường người nhà họ Khổng! Cô sẽ quay về nói với anh trai!Trong đám đông, Diệp Thư vừa đau đầu vừa xấu hổ vì bị gây rắc rối.Cô lấy ra 10 tệ đưa cho Khổng Ni: "Cô tự tìm chỗ ăn đi. Tôi có việc phải về nhà."Khổng Ni nắm lấy tiền và nói: "Tôi cũng đi.""Tôi về nhà cô đi theo làm gì à?" Diệp Thư tức giận nói."Cô là chị dâu của tôi! Nhà của cô không phải là của tôi sao? Tại sao tôi không thể vào nhà của cô? Cô vẫn là chị dâu của tôi sao?" Khổng Ni bắt lấy tay cô hung phấn mà chất vấn.Diệp Thư thở dài một hơi: "Theo đi."Để cô ta lộ mặt trước mặt gia đình thì không sao. Tốt hơn là làm ầm ĩ lên, mất mặt thì mất mặt, như vậy lúc cô ly hôn, người trong nhà cũng có thể hiểu được cho cô một ít a?Nghĩ đến đây, lông mày Diệp Thư dãn ra, hiện tại Khổng Ni không muốn đi, nhất định cô phải kéo cô ta đi!Mấy người lại đi không đến nửa giờ, là đến nhà Diệp Chấn Quốc.Chính là Tiểu Vương vừa mở cửa, hắn nhìn thấy mấy người ngoài cửa đều kinh ngạc, liều mạng nháy mắt với Diệp Thâm, lại nhìn Hoa Chiêu vẻ mặt phức tạp.Ba người họ cau mày ngay lập tức."Anh bị sao vậy? Mắt có bị ghèn không?" Khổng Ni đột ngột hỏi.Trong phòng có một giọng nữ đột nhiên nghiêm nghị hét lên: "Tiểu Vương, ai đến vậy?"Giữa cửa và phòng khách có một khối ngăn, người ngồi trong phòng khách không thể nhìn thấy người ở cửa.Tiểu Vương giãy dụa nói: “Em dâu chị Diệp Thư, có chuyện gì với cô ấy, tôi sẽ hỏi cô ấy.” Anh định đóng cửa đi ra ngoài.Trong phòng giọng nữ lại hô: "Người tới là khách, có chuyện gì không thể vào phòng nói? Hơn nữa em gái chồng Diệp Thư, có chuyện gì có thể nói cho anh sao? Người đến rốt cuộc là ai?"Hoa Chiêu lông mày hơi nhướng lên, cô phân tích, với giọng nữ lạnh lùng như vậy, là cô cả của Diệp Thâm? Nhưng tại sao cô ấy lại nói bằng giọng điệu này? Cô ấy không thể nói chuyện như thế này mọi lúc, phải không?“Cô cả, là chị gái và cháu đến rồi.” Diệp Thâm đột nhiên nói.Tiểu Vương lập tức vẻ mặt biểu cảm đã xong.Diệp Thâm mặc kệ hắn bước qua hắn đi vào cửa.Hoa Chiêu khoác tay Diệp Thư đi theo.Sau khi xoay người bước vào, Hoa Chiêu cũng nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, cô sửng sốt.Phòng khách trước giờ rất yên tĩnh, cô còn tưởng rằng trong nhà không có nhiều người, nhưng cuối cùng lại có hơn 10 người đang ngồi.Ông nội, bố và mẹ, anh trai, chị dâu và cô nhỏ của Diệp Thâm đều ở đó, còn có bốn người phụ nữ khác mà cô chưa từng thấy bao giờ.Ba người phụ nữ khoảng 40 và 50 tuổi, cô đoán họ là hai người thím và một người cô của Diệp Thâm, nhưng cô không thể đoán được người phụ nữ 20 tuổi với mái tóc ngắn nghiêm túc này là ai.Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là hai mẹ con này sao lại ở đây?Hoa Chiêu nheo mắt nhìn cặp mẹ con ngồi phía dưới, mẹ anh ta tầm 50-60 tuổi, con trai tầm 30 tuổi.Cô không thể nhớ người đàn ông này tên là gì, chỉ nhớ rằng đây là một "người tốt vô cùng" mà bà mối đã nói. Bà lão này cô cũng chỉ nhớ được biệt danh là lão yêu bà.Tại sao họ ở đây?Diệp Thâm và Diệp Thư cũng mờ mịt.“Hai vị này là?” Diệp Thư hỏi một cách kỳ lạ. Cô nhìn Diệp Phương, tình huống thế nào? Diệp Phương đã đi làm từ buổi sáng, chuẩn bị đi ra ngoài thì nhận được điện thoại từ nhà, nhờ cô ấy mang theo Diệp Thâm và Hoa Chiêu đến, nói rằng hai thím đã đến.Nhưng tại sao bây giờ cảnh tượng này không giống như là nhận thân?Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Mai rơi vào hai cô gái xa lạ, thấy Hoa Chiêu nắm tay Diệp Thư, ánh mắt của bà chỉ quét qua Hoa Chiêu."Hai ngươi đi một bên." Bà đối với Diệp Thư nói.“Ồ.” Diệp Thiến không dám phản bác chút nào, kéo Hoa Chiêu đứng sang một bên. Trong gia đình này, cô sợ nhất là người cô này.“Vương Chí Dũng, vợ anh đến rồi, mau tranh thủ thời gian mang đi.” Diệp Mai nhìn chằm chằm Diệp Thâm nói.Diệp Thâm trái tim nhảy dựng.Hoa Chiêu trái tim cũng nhảy lên.Kết quả là lão yêu bà và Vương Chí Dũng cùng nhảy dựng lên, bọn họ đứng dậy lao về phía sau Diệp Thâm ... Khổng Ni, một người ôm một cánh tay cô ta.Lão yêu bà đau lòng kêu lên: "Hoa ơi, về với mẹ đi! Mẹ không bao giờ đánh con nữa!"Vương Chí Dũng nắm lấy cánh tay còn lại của Khổng Ni và hung dữ nói: "Cô nhìn trúng người khác muốn gả cũng phải đem đứa bé nhà họ Vương sinh ra rồi mới được tái giá!”"Đúng vậy a, nhà họ Vương ta mấy đời một con a... " Lão yêu bà kêu khóc nói: "Bụng của ngươi ở bên trong không chừng là con trai ah ~ ngươi chê nhà chúng ta nghèo muốn trèo cành cây cao không sao, ngươi đem đứa bé giao cho chúng ta ah! ~~ "Tất cả mọi người đều bị sốc, đặc biệt là người nhà họ Diệp, với vẻ mặt méo mó đến kỳ lạ.Nhưng Diệp Mai mới là người họ nhìn thấy nhiều nhất.*Lời edit: Đang edit tim cũng muốn thót lên, dù không nên nhưng mình xin phép cười một trận ^.^



Bạn cần đăng nhập để bình luận