Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1053 - Các Người Bị Sa Thải.



Chương 1053 - Các Người Bị Sa Thải.



Chương 1053: Các Người Bị Sa Thải."Đây là đã thấy mẹ kết toán sổ sách, không có chỗ hạ miệng, tìm biện pháp khác để lấy tiền của mẹ rồi." Hoa Chiêu nói ra."Trong trường hợp này, mẹ kết toán sổ sách hay không cũng không sao cả, mẹ kiếm được bao nhiêu vẫn nằm trong tay họ.""Cô ta. . ." Trương Quế Lan vẫn nghĩ mãi mà không hiểu Kim Viên Viên: "Cô ta đem tiệm cơm làm thành cái dạng này, còn kiếm tiền cái gì?""Có lẽ là cô ta chưa đủ năng lực, không khống chế được những thân thích này." Hoa Chiêu nói.Ví dụ như Kim Đào Đào này, đó là ngăn cũng ngăn không được.Nếu như người đứng ở cửa ra vào chính là Kim Viên Viên..., hôm nay cô ta cũng không chết được."Có lẽ cô ta không quan tâm, dù sao bọn hắn đều có lương cứng, nếu tiệm cơm không tốt, ít người đến rồi, có Kim Viên Viên định đoạt, sao có thể thiếu phần tiền lương kia của bọn hắn, bọn hắn rõ ràng rất rảnh rỗi đây này." Hoa Chiêu lại nói.Có lẽ vì lý do này, làm cho Kim Đào Đào được nhiều người ủng hộ.Mọi người dốc sức liều mạng phối hợp với cô ta tìm đường chết.Đem tiệm cơm này làm cho nửa chết nửa sống, bọn hắn càng thanh nhàn.Tránh phải thức khuya dậy sớm, mệt mỏi như chó vậy.Dù sao cũng được cầm số tiền kia.Có thể nói Hoa Chiêu đối với nhân tâm đã hiểu rõ thấu triệt, cô đem chân tướng đoán được tám chín phần."Vậy chẳng may làm tiệm cơm thất bại thì sao? Bọn hắn chẳng phải là đều không có công tác?" Trương Quế Lan hỏi.Không phải bà muốn cùng Hoa Chiêu tranh cãi, là do bà quá thuần khiết, thật sự nghĩ mãi mà không rõ những ngững người kia nghĩ như thế nào đấy.Nếu như là bà, có một công việc với mức lương cao trong ngành, bà sẽ dốc sức liều mạng mà làm, hi vọng tiệm cơm buôn may bán tốt, thật dài thật lâu, bà mới kiếm được tiền lương thật dài lâu.Chưa từng nghĩ sẽ làm cho nó đóng cửa, chẳng phải sẽ là mổ gà lấy trứng sao?"Một, có bí phương của tiệm cơm ở đó, không thất bại được. Hai, cho dù thất bại, Âu Dương bên kia không phải thu xếp cho mẹ mở tiệm mới sao? Hắn có nói với mẹ không, tiệm mới cũng đừng gọi là bếp Trương gia nữa hả?" Hoa Chiêu hỏi.Trương Quế Lan chậm rãi gật đầu: "Hắn nói cái tên này quá miền bắc, người phương nam không nhận ra, nói mẹ đổi lại tên, tên gì mà lâu này, viên kia đấy, mẹ còn chưa nghĩ ra."Hiện tại ngẫm lại, bọn hắn hẳn cũng biết là nhãn hiệu Trương gia sẽ không dùng được nữa, phải đổi một cái mới."Xem, đến lúc đó lại có việc làm mới." Hoa Chiêu nói ra: "Kim Viên Viên có phải biết là mẹ rất có tiền?"Trương Quế Lan xấu hổ gật đầu."Không phải là mẹ có bao nhiêu tiền đều nói cho cô ta biết chứ?" Hoa Chiêu hỏi."Như vậy sao có thể!" Trương Quế Lan nói: "Bất quá mẹ nói cho cô ta biết mẹ ở thủ đô có mấy phòng nhỏ. . . . Quán cơm ở thủ đô một ngày bán được bao nhiêu tiền. . . ."Hoa Chiêu lập tức liếc bà một cái.Kim Viên Viên nhất định có thể tính ra thu nhập.Cho nên, bọn hắn căn bản không sợ làm lại một tiệm cơm mới, làm thất bại, Trương Quế Lan có tiền, mở lại một cái là được.Bọn hắn xem Trương Quế Lan là mỏ vàng rồi."Tốt rồi không nói nữa." Hoa Chiêu nói: "Mẹ không có việc gì thì hãy tỉnh táo lại, lần sau đừng phạm lại sai lầm này là tốt rồi. Về phần những người này, đuổi việc là được."Tuy trong lòng cô cảm thấy, sợ là trong thời gian tới không thể dứt ra được hoàn toàn.Bên ngoài trời nóng nực, cô lo tiểu Thận sẽ bị nóng, nhanh chóng đứng dậy đi tìm.Kết quả là trông thấy Kim Đào Đào đang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, ủy khuất mà nói gì đó với Diệp Thâm.Diệp Thâm đứng quay lưng về phía cô ta, không nhìn cô ta, lông mày đã nhăn lại, trong mắt đều là không kiên nhẫn cùng ẩn nhẫn.Thấy Hoa Chiêu, anh lập tức nhẹ nhàng thở ra bước tới.Nếu Hoa Chiêu không ra, hắn thật sự nhịn không được.Hắn vài bước đi tới, chuyện đầu tiên chính là đem tiểu Thận nhét vào trong ngực Hoa Chiêu.Ở trong ngực anh, đứa nhỏ đã nóng đến đổ mồ hôi rồi.Nhưng anh phát hiện ở trong ngực Hoa Chiêu sẽ không bị, tiểu gia hỏa thoải mái mà lười biếng, vui thích.Anh kỳ thật đã sớm biết Hoa Chiêu có chức năng này, đông ấm hè mát, để cho người ta thời thời khắc khắc đều nhịn không được muốn ôm vào trong ngực."Buổi tối chúng ta ở đâu? Phải nhanh chóng sắp xếp, thằng bé buồn ngủ rồi." Diệp Thâm nói."Đương nhiên là ở khách sạn tốt nhất Bằng Thành." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thâm cười, bên này để cho bọn nhỏ lách vào xe buýt, bên kia lại ở khách sạn tốt nhất.Hoa Chiêu cười nói: "Anh biết cái gì, đây gọi là ngọt bùi cay đắng đều nhấm nháp, ăn một miếng khổ, lại đến một miếng ngọt, tránh khỏi ăn đã quen một dạng, nếu thay đổi sẽ không thích ứng đây này."Từ nhỏ phải bắt đầu để cho bọn hắn vừa hưởng phúc, lại ăn khổ, trưởng thành bọn hắn mới có thể bình thường được.Bằng không thì từ nhỏ chịu khổ, trưởng thành cũng sẽ không hưởng phúc được.Từ nhỏ hưởng phúc, trưởng thành càng ăn không hết khổ."Em nói cái gì cũng có lý, vậy nhanh đi thôi." Diệp Thâm thầm nghĩ nhanh rời khỏi mảnh đất thị phi này.Sau lưng ánh mắt Kim Đào Đào vẫn còn trên lưng anh, anh cũng sắp bị phiền chết rồi.Chỉ hi vọng Hoa Chiêu không phát hiện, lại tìm anh tính sổ.Đó là không có khả năng.Hoa Chiêu cười mà không phải cười liếc nhìn Kim Đào Đào, lại trừng mắt với Diệp Thâm, quay đầu lại gọi Trương Quế Lan cùng ba đứa nhỏ, muốn đi ở khách sạn.Không biết thì thôi, hiện tại đã biết, cô lo lắng không muốn để cho Trương Quế Lan ở chỗ này nữa."Vậy để mẹ tính doanh thu của ngày hôm nay." Trương Quế Lan nói ra.Vì lý do an toàn, bà không giữ bất kỳ khoản tiền nào xung quanh mình, nhiều nhất chỉ là doanh thu một ngày, số tiền này sẽ được gửi vào ngân hàng vào ngày hôm sau.Doanh thu nửa ngày hôm nay vẫn nằm trong quầy lễ tân bị phá vỡ."Không cần." Hoa Chiêu kéo bà nói: "Để lại vậy đi.""Để đó sẽ mất đấy!" Trương Quế Lan nói."Mất thì cứ mất đi." Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái với bà.Đang lo không tìm được cớ thu thập những người kia đây này.Bọn hắn nếu dám trộm tiền, rất tốt.Trương Quế Lan không lên tiếng nữa, bị Hoa Chiêu lôi đi.Thấy bọn họ sắp đi xa.Âu Dương nhanh chóng đạp xe xích lô từ trong góc đi ra."Chị Trương, các người muốn đi ra ngoài chơi sao? Trước tiên đem xe hải sản này thu lại đã." Hắn làm như không có việc gì nói ra: "Sau đó chị muốn xử lý thế nào cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ xử lý, các người buổi tối trở về là có thể ăn."Trương Quế Lan nhíu mày nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Tôi đi ra ngoài ở, sẽ không trở lại đây.""Không trở lại? Làm sao vậy?" Âu Dương vẻ mặt kinh ngạc.Trời rất nóng đấy, Hoa Chiêu không muốn cùng hắn ở đây đóng kịch."Cứ tiếp tục giả bộ đi, vừa rồi đã cùng Kim Viên Viên ở trong góc tường thảo luận ra biện pháp rồi, hiện tại còn giả bộ không biết gì nói, anh nghĩ là tôi bị mù sao?"Mặt Âu Dương thoáng cái sững lại, thật sự không rõ làm sao mà cô biết được.Là người đàn ông của cô ta nói cho cô ta biết sao? Người đàn ông của cô ta căn bản không thể phát hiện!Cho dù nhìn thấy cũng sẽ không nghe thấy!"Còn có, tiệm cơm đã bị đập đến không còn một mảnh anh lại giả vờ nhìn không thấy, là anh bị mù sao?" Hoa Chiêu chỉ vào một đống rác trước cửa ra vào nói.Cô để cho Diêu Tam thu thập rác rưởi, bàn vỡ chén vỡ bọn hắn đều thu thập ra nhét vào trong thùng rác trước cửa rồi.Thùng rác nhét không hết, đương nhiên là bỏ bên ngoài.Âu Dương cứng đờ, đột nhiên cười khổ một tiếng: "Tôi cũng không biết làm sao để đối mặt với chị Trương, mới ra hạ sách này, ai biết Viên Viên vậy mà có thể làm được việc này. . . .""Ngừng, các người từ giờ này khắc này đã không còn quan hệ gì với chúng tôi." Hoa Chiêu nói ra: "Kim Viên Viên cùng tất cả công nhân, đều bị đuổi việc."



Bạn cần đăng nhập để bình luận