Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 787 - Không Thấy Diệp Thư.



Chương 787 - Không Thấy Diệp Thư.



Chương 787: Không Thấy Diệp Thư.Sáng ngày hôm sau quả nhiên Hoa Chiêu không dậy nổi.Lại bị Diệp Thâm trấn áp.Ba bảo bảo sớm đã bị Diệp Thư mang đi, cùng cô ấy đi xem phòng tân hôn rồi, thuận tiện thử quần áo hoa đồng ngày mai cho bọn nhỏ.Trong nước còn chưa lưu hành hoa đồng, nhưng Diệp Thư rốt cuộc cũng là người đã sống ở nước ngoài 2 năm, thích học chút thứ mới lạ.Cô ấy hôm nay còn tự chuẩn bị áo cưới cho mình, có áo cưới sao có thể không có hoa đồng đáng yêu?Các bảo bảo lần đầu tiên được làm hoa đồng, cũng rất hưng phấn, tạm thời đã quên cha mẹ trong nhà.Chỉ có Cẩm Văn nhớ, nhưng lại nhớ một vấn đề khác, con bé ngồi ở trong lòng Diệp Danh, đáng yêu mà hỏi thăm: "Bác cả, em trai em gái lúc nào đến?"Diệp Danh cười cười: "Rất nhanh sẽ tới thôi, tối đa không quá một năm."Cẩm Văn ôn nhu mà cười: "Vậy em trai em gái là từ đâu đến vậy?"Ách. . . . Diệp Danh rất cẩn thận, không trả lời vấn đề này, bởi vì đáp án dĩ nhiên là từ trong bụng mẹ đến.Nhưng vậy thì sẽ dính dấp ra một vấn đề khác, em trai em gái làm sao mà chui vào được?Cái này liền khó mà nói rồi. . . ."Vấn đề này phải hỏi mẹ của các cháu, bởi vì các cháu là do mẹ sinh đấy, chỉ có mẹ cháu biết rõ các cháu từ đâu tới, người khác cũng không biết." Diệp Danh đem nan đề đá cho Hoa Chiêu."Nha." Cẩm Văn gật gật cái đầu nhỏ, những lời bác cả nói bé đều tin!...Lập tức đã đến buổi trưa, Hoa Chiêu đã gặp phải vấn đề này, lại nghe Cẩm Văn nói là do Diệp Danh nói bé hỏi cô đấy, lập tức cảm thấy anh cả không đáng yêu rồi."Chuyện chung thân của chị đã định rồi, kế tiếp nên đến lượt anh cả rồi." Hoa Chiêu nói với Miêu Lan Chi: "Mẹ cũng nên quan tâm đi.""Ai nói mẹ không quan tâm đây này!" Miêu Lan Chi vừa sửa sang lại quần áo ngày mai muốn mặc, vừa buồn rầu nói: "Mấy cô gái ở thủ đô mẹ đều đã xem mấy lần, nhưng lọt vào mắt không có mấy người. Hơn nữa cho dù lọt vào mắt của mẹ rồi, cũng không vào được mắt của anh cả con, mẹ lại không dám ép buộc nó, làm sao bây giờ."Hoa Chiêu đột nhiên nhớ tới hai lần nghe được giọng nữ trong điện thoại, không biết có phải do điện thoại bị lẫn âm thanh không, hay là gì cái gì khác, dù sao cô nghe không hề giống Chu Nhụy.Là nhân vật mới ah."Có phải là có cô gái nào chủ động theo đuổi anh cả không? Đẫ đuổi tới đơn vị?" Hoa Chiêu hỏi."Không có a? Vậy cũng quá không biết rụt rè rồi?" Miêu Lan Chi do dự nói: "Bất quá mẹ thật không biết, anh cả con chưa bao giờ nói với mẹ những chuyện này."Hoa Chiêu định đi tìm Diệp Danh "Báo thù", cũng đi hỏi một chút chủ đề xấu hổ của anh cả.Diệp Danh đang ở bên cạnh cùng Diệp Thâm nói chuyện phiếm, Hoa Chiêu tiến đến đi thẳng vào vấn đề nói: "Anh cả, ngày đó em nghe thấy có người ở trong văn phòng của anh khóc, còn là một phụ nữ, ai vậy?"Diệp Danh dừng thoáng một phát nói: "Một người em không quen biết, đồng nghiệp của anh, ngày đó đi tìm anh hỏi một số vấn đề đấy."“Anh không nhân cơ hội tìm hiểu thêm chút sao?” Hoa Chiêu cười nói.Diệp Danh trả lời không có bất cứ vấn đề gì, nhưng biểu cảm khựng lại kia đã bại lộ, khẳng định có vấn đề."Được rồi, cô ta có thể là có ý tứ trên phương diện kia." Diệp Danh biết dấu diếm không nổi cô, nói thẳng: "Nhưng anh không có ý tứ kia, trước mắt anh còn chưa có ý định tìm đối tượng."Anh không nghĩ tới, có một ngày chính mình sẽ đi một con đường giống Diệp Thư.Lúc Diệp Thư vừa ly hôn, cũng nói như vậy, con bé cũng không dám nói thẳng là sau này mình không kết hôn nữa, chỉ dám nói trước mắt không tìm đối tượng thôi."Hôn nhân là duyên phận, chuyện sau này hãy để sau này hãy nói a." Diệp Danh nói.Hoa Chiêu cũng không níu lấy việc này không phóng, thay đổi chủ đề.Cô cũng không phải vội tới để thúc giục Diệp Danh kết hôn đấy.Việc thúc giục hôn này thật sự rất chán ghét, vạn nhất Diệp Danh không chịu được mấy lời cằn nhằn của mọi người, tùy tiện kết hôn, lại không hạnh phúc, vậy cô cũng là một trong những " hung thủ" rồi.Cô hỏi một chuyện khác: "Chuyện Đỗ Hãn Lương thế nào rồi? Hắn đã thừa nhận sao? Đúng rồi, nhóm tên đầu trọc em nói đã bắt được chưa?"Nói đến chuyện này Diệp Danh liền bật cười: "Bắt được, rất dễ dàng, bọn hắn lúc ấy đang ở ngay bên ngoài không xa ôm cây đợi thỏ, bị người của chúng ta vừa vặn bắt được."Lúc Diệp Thâm cùng mấy người Lưu Minh tiến vào bãi hoang đều rất cẩn thận, bọn đầu trọc không hề phát hiện ra, bọn hắn vẫn đang đợi tên mập đi ra ngoài lấy tiền quay lại.Kết quả lúc mấy người Lưu Minh rút lui, liền phát hiện bọn hắn, liền bắt lấy.Giúp bọn họ tránh được rất nhiều phiền toái."Tên đầu trọc đã thừa nhận, nhưng hắn không trực tiếp cùng Đỗ Hãn Lương đàm giao dịch. Mà Đỗ Hãn Lương, hắn đương nhiên không nhận." Diệp Danh nói: "Hắn đang giả chết."Bất quá giả chết là giả, nhưng trọng thương là thực.Diệp Danh nhìn Diệp Thâm, oán giận nói: "Em ra tay cũng quá độc ác, đi bệnh viện chậm thêm một chút, hắn đã chết rồi."Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái nhìn anh cả, Diệp Danh nhân từ như vậy sao?"Đỗ gia còn chưa bị gì, hắn vẫn không thể chết." Diệp Danh nói.Anh cũng muốn đem Đỗ Hãn Lương vặn ngã Đỗ gia, hiện tại chết sẽ rất đáng tiếc, điểm yếu của Đỗ gia rất khó tìm.Hoa Chiêu cười, quả nhiên là hiểu lầm.Nhưng nhớ tới chuyện kế đó..., Diệp Danh lại cười không nổi.Anh do dự hai giây, vẫn nói: "Anh đến nhìn qua hắn một lần, hắn nói với anh một chuyện."Diệp Danh nhìn về phía Hoa Chiêu.Hoa Chiêu sững sờ, hiếu kỳ nói: "Chuyện gì? Có liên quan tới em?""Người nghĩ kế bắt cóc em, là Văn Tịnh, thực xin lỗi." Diệp Danh trầm giọng nói.Diệp Thâm sững sờ, Văn Tịnh?Hoa Chiêu ngược lại nháy mắt mấy cái, bật cười: "Hoá ra là cô ta ah, cũng không kỳ quái."Giở thủ đoạn với cô, cô đánh trả là được rồi, chưa bao giờ để vào trong lòng.Chỉ cần đừng động đến con cô."Thành thật mà nói, em cùng cô ta vốn đã kết tử thù, cô ta làm gì đó với em, em cũng không thấy kỳ lạ." Hoa Chiêu nói ra.Ở trong mắt Văn Tịnh, thấy thế nào về thù hận giữa các cô, cô không biết. Nhưng ở trong mắt Hoa Chiêu, cô cùng Văn Tịnh là tử thù.Dám động con vào con của cô, cũng đừng nghĩ tốt!Đương nhiên, "Tử thù" chỉ là cấp bậc, thực tế cô cũng không muốn làm cho Văn Tịnh chết.Để cho cô ta mất đi người đàn ông tốt như Diệp Danh, lại để cho cô ta mất đi chỗ dựa là Diệp gia, cô ta gả cho loại người như Đỗ Hãn Lương, cô ta đi theo Đỗ gia cùng một chỗ ngược lại. . .Cuộc sống muôn màu muôn vẻ như vậy, tốt đến cỡ nào!Về sau, cô sẽ xem tình huống, một lần nữa sắp xếp cho Văn Tịnh cuộc sống càng muôn màu muôn vẻ hơn đấy."Đây là ân oán giữa em và cô ta, anh cả đã cùng cô ta ly hôn rồi, không cần phải thay cô ta nói xin lỗi." Hoa Chiêu nói: "Trừ phi trong lòng anh cả còn nhớ nhung cô ta.""Làm sao có thể." Diệp Danh vẻ mặt bình tĩnh nói: "Anh chỉ là thấy thật có lỗi, vợ chồng mười năm, anh không có. . . dạy dỗ tốt, lại để cho cô ta biến thành cái dạng ngày hôm nay.""Đây cũng không phải là lỗi của anh cả, đây là bản tính của cô ta." Hoa Chiêu nói: "Phụ nữ không thể sinh con có rất nhiều người, người có thể ra tay với con cái của anh em cũng rất ít, đây là thiên tính, không liên quan gì tới anh, muốn trách thì trách người Văn gia."Diệp Danh gật đầu: "Anh cũng sai vì lúc trước ánh mắt không tốt, cố ý lấy cô ta."Cho nên, anh về sau lại càng không dám kết hôn, anh thật sự cảm giác ánh mắt mình không tốt.Hoa Chiêu chớp mắt, chuyện này có cần khuyên nhủ gì không?Được rồi, như anh cả đã nói, hãy chờ đợi duyên số.Ba người đang trò chuyện, Lưu Minh như gió xông vào trong phòng, đụng hư mất cửa phòng."Không thấy Diệp Thư nữa." Hắn nói ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận