Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 324 - Tổ Hợp Hoàn Mỹ.



Chương 324 - Tổ Hợp Hoàn Mỹ.



Chương 324: Tổ Hợp Hoàn Mỹ.Trương Quế Lan trở về nhà, lập tức nói chuyện về Trương gia, sau đó ngồi xuống sầu muộn."Về sau việc buôn bán này không biết có thể làm nữa hay không." Bà buồn vì cái này.Hôm nay người Trương gia là không kịp phản ứng, đã bị mấy người đeo băng đỏ mang đi nha.Nhưng bà tự mình biết chính mình đang làm gì đấy, việc bà đang làm là "Phi pháp" đấy, chột dạ vô cùng.Bà Trương kia nói sẽ không bỏ qua chuyện này, bà ta ngày mai có thể không náo lớn như vậy nữa, chỉ cần đứng bên cạnh bà làm ồn ào, việc buôn bán của bà liền không có cách nào làm. Lại náo lớn một chút, sẽ ảnh hưởng không tốt, bà là đang bán đồ đấy, liền "Gặp phải ánh sáng" rồi,Bởi vì bị đánh tìm cảnh sát phân xử bà không sợ, bà có lý, nhưng nếu là vì vụng trộm bán đồ mà đi vào đây này...Hoa Tiểu Ngọc chọn con đường đi báo cáo không phải là không đúng, chẳng qua là do cô ta tìm nhầm người, nếu như cô ta tìm được người chuyên môn quản việc này thì sao?Diệp gia cũng không ở đằng kia chào hỏi, cũng không thể chào hỏi chuyện này được. Vậy thì khác nào nói với cảnh sát đừng bắt mấy tên trộm, quá trớn rồi.Đến lúc đó người không may đúng là bà.Trương Quế Lan luôn rất cảnh giác.Hoa Chiêu nói ra: "Vậy thì không bán nữa."Trương Quế Lan thở dài: "Trước mắt chỉ có thể như vậy, ngày mai mẹ đến nhà ga thử xem." Chỉ là như vậy tiền kiếm được liền ít đi rồi, nhưng cái gì cũng không quan trọng bằng thanh danh cùng an toàn.Hoa Chiêu nghĩ nghĩ rồi nói ra: "Kỳ thật bên rạp chiếu phim chỗ đó cũng không phải không thể bán.""Đừng đừng đừng." Trương Quế Lan trái lại khuyên nhủ cô: "Đến lúc đó mẹ bị bắt được, con cùng Diệp gia đều đi theo mất mặt! Một lần nữa lại kéo xuống mặt mũi Diệp gia! Vì chút tiền, không đáng!"Hoa Chiêu trong lòng cảm động, không phải bà ấy sợ chính mình vào tù chịu tội, mà là sợ liên lụy cô."Lý Tiểu Giang nhìn cũng được." Hoa Chiêu nói ra: "Chúng ta ở nhà rang bắp rang, bán sỉ cho hắn, đây không phải cũng là chúng ta tự mình kiếm tiền sao? Không chừng còn bán được nhiều hơn đây này."Trương Quế Lan hai mắt sáng ngời, có chút do dự nói: "Được không?"Hoa Chiêu cảm thấy có thể thực hiện. Bên ngoài người có gan lớn làm "buôn bán lớn" so với một chút bắp rang ấy của cô có thể còn lợi hại hơn, hơn nữa cô không làm nhãn hiệu, chỉ là bán bắp rang "Bình thường", có lẽ không có việc gì.Hơn nữa con người Lý Tiểu Giang này, Trương Quế Lan cũng lặng lẽ nghe ngóng xong, mang tin tức về là, từ nhỏ đã làm một chút buôn bán nhỏ, chính là 10 năm nay cũng không dừng lại, cũng không bị bắt, tuyệt đối là rắn đất.Bọn họ chính là cường long và rắn đất, một tổ hợp hoàn mỹ t."Được hay không được, thử một chút sẽ biết." Hoa Chiêu nói ra: "Nếu như hắn làm tốt, chúng ta sẽ dễ dàng cân nhắc chuyện trồng hạt hướng dương vụ đầu xuân." Làm không tốt, dĩ nhiên là bọn họ sẽ tự làm."Ngày mai mẹ gọi hắn hẹn đến tiệm cơm chúng ta sẽ nói chuyện." Hoa Chiêu nói ra. Tự nhiên là cô muốn tự mình thảo luận, cũng thuận tiện nhìn thấy người."Không cần không cần!" Trương Quế Lan nhìn bụng của cô, cũng có chút sợ hãi: "Trên mặt đất tuyết còn chưa có tan đâu rồi, con không thể ra cửa! Mẹ sẽ chính mình đi, con nói cho mẹ biết nên nói như thế nào là được, mẹ khẳng định có thể nói rõ ràng!"Mấy ngày nay trời liên tục có tuyết, nhưng trong sân nhà cô thậm chí một bông tuyết cũng không có.Bốn đứa nhỏ học ở nhà nửa ngày, quét tuyết nửa ngày đảm bảo chỗ nào cũng khô ráo, không có băng tuyết.Cũng không thể để chị gái bị té được!Bọn hắn cũng phải trông chừng chị gái cùng ông nội, đến sân nhỏ cũng không cho bọn họ ra.Hoa Cường hoàn toàn là bị liên luỵ… Vậy mà cũng bị hạn chế tự do cá nhân.Cũng may viện này khá lớn, đi tản bộ không thành vấn đề. Ông ở nhà nghe đài đọc báo, thuận tiện dạy mấy đứa nhỏ học toán, cũng có chuyện làm.Hoa Chiêu đã không dạy bọn họ bài học rồi, cô sợ mệt mỏi không dậy nổi, cô sợ tức giận đến sinh non, cô sợ cảm thấy mấy đứa em đầu óc thật chậm chạp.Ngay từ đầu cô đã đem chuyện này giao cho Diệp Thư, Diệp Thư vài ngày đầu còn rất tích cực đấy, nhưng là sau 3 ngày cũng ỉu xìu, đem toán học giao cho Hoa Cường, cô ấy chỉ dạy ngữ văn.Hoa Cường lớn tuổi, ngược lại đặc biệt có tính nhẫn nại, dạy đến thật vui vẻ.Mà Hoa Chiêu bây giờ cũng không có nhàn rỗi, mỗi ngày ở nhà cố gắng học tập! Cô cũng đã nhiều năm không chạm qua sách vở rồi, tuy lần đầu mở lại kỳ thi Đại Học đề thi khá đơn giản, hơn nữa số lượng trúng tuyển thấp, nhưng một ít kiến thức hoá học vật lý sinh vật, cô chưa hẳn đã nhớ rõ.Để lúc đó không bị tát vào mặt, cô cũng phải học thật chăm chỉ.Tranh thủ lần thứ nhất liền thi đậu, bằng không thì về sau, đề thi tựu một lần so với một lần càng khó khăn.. . . . .Sáng ngày hôm sau, Trương Quế Lan liền mang theo bắp rang đi nhà ga.Việc buôn bán quả nhiên so với hạt hướng dương cũng kém hơn một ít.Hạt hướng dương kia thật sự rất thơm, 99% mọi người đều thích. Nhưng chán bắp rang ngọt tuy ăn cũng ngon, lại không có nhiều người thích như vậy.Cũng may khẩu hiệu “Mang đặc sản” về nhà của Trương Quế Lan có tác dụng, nửa ngày trời cũng bán được 50 đồng.Bà cũng thấy đủ rồi đấy.Chạng vạng tối, thừa dịp trời còn sáng, bà liền đi rạp chiếu phim, tìm Lý Tiểu Giang.Từ phía xa xa, bà đã thấy được người Trương gia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận