Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1158 - Không Thuận Lợi.



Chương 1158 - Không Thuận Lợi.



Chương 1158: Không Thuận Lợi.Cùng bọn họ trở về còn có Miêu Hồng và hai người khác.Ngày đó Diệp Danh mang quá ít người, trước đó lại bị anh phân ra ngoài, nhân thủ thiếu, không bắt được toàn bộ.Diệp Thâm là bệnh nhân, về nhà dưỡng bệnh, chuyện này liền giao cho Diệp Danh.Về đến nhà, chuyện đầu tiên Hoa Chiêu làm là tìm tiểu Thận.Cô đi lần này lại là ba ngày, hơn nữa lúc đi căn bản ngay cả chào hỏi cũng không có, tiểu Thận không được chuẩn bị, ngày đầu tiên khóc đến cổ họng đều khàn khàn, hai ngày sau cũng đặc biệt nóng nảy, động một chút liền khóc, rất khó trông.Làm mấy người lớn trong nhà sầu chết.Hiện tại nhìn thấy mẹ, tiểu Thận sửng sốt một chút, sau đó há mồm liền khóc."Oa ~~~ "Vừa khóc vừa vươn tay cánh nhỏ bé về phía cô để cho cô ôm.Làm Hoa Chiêu đau lòng muốn chết.Diệp Thâm nằm ở trên cáng cứu thương bên cạnh cũng nhịn không được muốn đứng lên."Ba ba!""Ba ba ba ba!"Ba đứa nhỏ vừa tan học ở hậu viện nghe thấy tiếng khóc của em trai, vừa định tới dỗ dành, liền nhìn thấy Diệp Thâm.Mấy người chạy về phía anh như một cơn gió.Vốn đang vẻ mặt kinh ngạc cùng vui vẻ đấy, nhưng chạy đến trước mặt mới kịp phản ứng trạng thái của ba ba không đúng, lập tức sợ hãi."Ba ba bị thương sao?" Vân Phi khẩn trương mà hỏi thăm.Thúy Vi đã bổ nhào qua, úp sấp trước mặt Diệp Thâm, đau lòng mà hỏi anh: "Ba ba có đau không?"Cẩm Văn cũng chạy tới, muốn chạm vào ba ba, lại không dám, cuối cùng nhẹ nhàng đem bàn tay nhỏ bé đặt trên chăn, trông mong mà nhìn Diệp Thâm.Thấy vậy tim Diệp Thâm cũng muốn tan chảy rồi.Mấy bảo bối lớn này!Mấy người khiêng anh vào phòng rất biết nhìn tình hình, một nhà người ta đoàn tụ, bọn họ cũng không ở đây cản trở nữa, đã đi ra ngoài.Diệp Thâm lập tức ngồi dậy, sờ lên đầu Vân Phi, lại ôm Cẩm Văn và Thúy Vi lên giường ôm vào trong ngực, cười nói: "Ba ba không có việc gì, tốt lắm.""Ba ba gạt người, trên người có mùi thuốc." Thúy Vi lập tức nói.Diệp Thâm: ". . . Một chút tổn thương nhỏ, rất nhanh sẽ khỏi.""Nha."Anh nói như vậy, ba đứa bé đều yên tâm.Hoa Chiêu rốt cục cũng dỗ được tiểu Thận nằm sấp trong ngực cô khóc lớn, tiểu tử kia ủy khuất khuất uốn éo trong lòng cô, nhìn Diệp Thâm.Đôi mắt to tràn đầy nghi hoặc.Người đàn ông có thể nằm trên giường của mình này là ai? Có chút quen mắt?Tuy rằng kỳ thật chỉ là mười mấy ngày không gặp, nhưng tiểu tử kia đã sắp quên anh rồi.Diệp Thâm nhất thời lộ ra biểu tình thương tâm: “Là ba ba ah, lại đây, lại để cho ba ba ôm một cái."Không nghĩ tới tiểu Thận liền nói: "Ba ba?"Rất rõ ràng, dọa Diệp Thâm giật nảy mình, sau đó chính là kinh ngạc và vui mừng!"Tiểu gia hỏa biết gọi cha? Thực nghe lời!" Anh vươn tay về phía tiểu Thận.Hoa Chiêu lại không đưa thằng nhóc cho anh.Anh vẫn còn bị thương đấy, chưa hoạt động bình thường được.Thúy Vi và Cẩm Văn đều hiểu chuyện, hiện tại chỉ dựa vào bên cạnh Diệp Thâm, cũng không dám đè lên người anh, biết ba bị thương không thể đụng vào.Tiểu gia hỏa trong ngực này cái gì cũng không biết.Miêu Lan Chi từ bên ngoài trở về nhanh như gió, nhìn thấy Diệp Thâm, nhìn thấy ánh mắt tỉnh táo rất có tinh thần của anh, trái tim bà liền thả lỏng hơn phân nửa."Thế nào rồi? Vết thương ở đâu? Nghiêm trọng không?” Bà lo lắng hỏi."Không có việc gì." Diệp Thâm nói ra."Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Miêu Lan Chi triệt để yên tâm, chỉ là biểu lộ vẫn có chút không tốt."Mẹ đi đâu về vậy?" Hoa Chiêu hỏi bà.Miêu Lan Chi hầm hừ nói: "Còn có thể đi chỗ nào, mẹ đi tìm Miêu Anh Hoa! Hắn nuôi con gái thật tốt!""Đây đâu phải là vấn đề của con gái ông ta, đây nhất định là ông ta... cùng những người khác trong nhà bàn bạc trước rồi.” Hoa Chiêu nói.Miêu Lan Chi đen mặt nói: "Con nói đúng, cho nên một người mẹ cũng sẽ không bỏ qua!”Con cái mới là cái vảy ngược của một người phụ nữ.Lúc trước Miêu gia động thủ với Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu, bà chỉ tới cửa khóc cầu xin.Nhưng hiện tại bọn hắn lại ra tay với Diệp Thâm, dây thần kinh của Miêu Lan Chi lập tức bị chặt đứt, liền phản kích.Bà cũng có nhân mạch, bà đường đường là vợ của Diệp Mậu, con dâu Của Diệp Chấn Quốc, bản thân bà cũng không phải là người nội trợ, nhân mạch của bà kỳ thật cũng phi thường khổng lồ.Một khi đã bắt đầu vận dụng, giày vò mấy người Miêu gia hiện tại còn chưa kịp ổn định hoàn toàn không thành vấn đề.Đặc biệt là thế hệ trẻ của Miêu gia vừa mới làm việc chưa được mấy năm, còn có con rể Miêu gia kia, mấy ngày nay đều gặp xui xẻo.Miêu Lan Chi công khai lên tiếng, muốn bọn hắn đẹp mắt!Tự nhiên có người muốn nịnh bợ Diệp gia sẽ khó xử bọn hắn.Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu đều mở một mắt nhắm một mắt không quan tâm, cũng không không quản.Họ đang tìm kiếm bằng chứng để Miêu Anh Hoa và Miêu Phương phải trả giá.Miêu lão gia tử chết rồi, coi như xong.Bất quá Miêu Lan Chi quyết định, tang lễ mấy ngày tới, bà sẽ không tham gia!Còn gặp lại nhau sau khi chết? Quên đi, bà không muốn gặp!Nhìn thấy mẹ chồng hùng hổ, ngay cả bi thương mất cha cũng không còn, Hoa Chiêu cũng không biết nói cái gì cho phải, đây là gặp họa được phúc?Hiện tại trong lòng mẹ chồng hoàn toàn không có người Miêu gia, cũng tốt."Mẹ, mẹ nhìn đứa nhỏ, con đi nấu cơm cho anh Thâm." Hoa Chiêu nhét tiểu Thận vào lòng Miêu Lan Chi.Tiểu Thận lập tức quay đầu nhìn cô, lại nhìn Diệp Thâm, bộ dáng khó có thể lựa chọn.Bộ dạng nhỏ bé đó lập tức chọc cho Miêu Lan Chi vui vẻ."Mẹ không đi, mẹ đi nấu cơm, nấu ăn cho con và ba." Hoa Chiêu nói.Thúy Vi lập tức nói: "Còn con thì sao? Còn con thì sao?”"Cũng làm cho con, bảo bảo của mẹ muốn ăn cái gì?" Hoa Chiêu hỏi.Không quên cô bé, Thúy Vi vui vẻ: "Con muốn ăn cánh gà!”Hoa Chiêu lại nhìn về phía Vân Phi cùng Cẩm Văn.Vân Phi lắc đầu: "Con cái gì cũng được.”Cẩm Văn lập tức nói: "Cái gì cũng được.”Hoa Chiêu bật cười.Nói đến cũng kỳ quái, Cẩm Văn so với Thúy Vi càng giống là song sinh với Vân Phi hơn, cái gì cũng đồng bộ, mỗi ngày đều dán ở phía sau anh trai.Có thể là vì con bé cũng biết anh trai đáng tin cậy hơn chị gái, anh trai sẽ không đột nhiên từ phía sau cửa nhảy ra hù dọa con bé.Thúy Vi quá hoạt bát, hơn nữa mắt thấy sắp đến tuổi trêu chó chọc mèo...Đi tới cửa, Hoa Chiêu quay đầu lại nhìn mấy người trên giường, vô thức mỉm cười, nơi đó chính là thế giới nhỏ của cô....Chuyện của Miêu gia, tiến triển cũng không thuận lợi lắm.Miêu Hồng một mực khẳng định Miêu Miêu và Diệp Thâm có tư tình, ngọn lửa kia chính là do hai người bọn họ phóng.Về phần người ta vì sao phóng hỏa, cô ta không biết, chuyện này phải hỏi Diệp Thâm cùng Miêu Miêu đã chết.Hiện tại Miêu Miêu chết rồi, Diệp Thâm trở mặt, cắn ngược lại cô ta một ngụm, không có cửa đâu!Những lời này căn bản rất khó tin, nhưng cô ta mặc kệ, cô ta mở miệng chỉ nói những lời này.Muốn từ trong miệng cô ta hỏi ra cái gì, không có cửa đâu.Kế hoạch không thuận lợi như tưởng tượng, Diệp Thâm chưa chết, cô ta bị kéo vào, cô ta cái gì cũng không thể thừa nhận.Bằng không thì con của cô ta làm sao bây giờ? Về sau sao có thể làm người?Vì vậy chuyện này không thể có liên quan gì đến cô ta, cho dù có, cũng là do bệnh tâm thần Miêu Miêu.Miêu gia lấy ra một tờ báo cáo tinh thần của Miêu Miêu, nó nói rằng cô ta bị bệnh tâm thần nghiêm trọng.Cho nên Miêu Miêu đã làm nên trò gì, đừng nói cô ta chết rồi, dù là không chết, cô ta cũng vô tội!Người nhà của cô ta càng không phạm pháp."Các người đã giam tôi mấy ngày, chuyện này không hợp pháp, thả tôi ra ngoài!" Miêu Hồng nói ra.Diệp Danh mở cửa đi tới, cùng người thẩm vấn thì thầm vài câu, đối phương lập tức đi ra.Diệp Danh nói khẽ vào tai Miêu Hồng: "Cô chẳng những có thể đi ra ngoài, còn có thể thăng tiến nhanh chóng, có muốn không?”Miêu Hồng cảnh giác nhìn anh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận