Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 273 - Đến Thủ Đô.



Chương 273 - Đến Thủ Đô.



Chương 273: Đến Thủ Đô.Bữa ăn vô cùng náo nhiệt giống như mổ heo ăn mừng ngày Tết, ăn đã xong, bán cũng gần hết thịt, Hoa Chiêu cuối cùng cũng rảnh rỗi, tìm Trương Quế Lan nói chuyện."Mẹ, mẹ theo con cùng đi thủ đô a."Khi Hoa Chiêu nói, Trương Quế Lan lại càng hoảng sợ.Trên giường gạch 4 đôi mắt lớn nhỏ cũng sáng trong mà chằm chằm vào cô.Đi thủ đô? ?"Không đi không đi, đó là nơi mẹ có thể đi sao?" Trương Quế Lan kinh ngạc nhanh chóng lắc đầu."Tại sao không đi được? Mọi người trong thủ đô đều có thể đi, cũng không có chướng ngại vật trên đường." Hoa Chiêu nói."Tại sao không có? Trước kia không phải đã có văn bản tài liệu nói không cho dòng người từ nông thôn di chuyển vào thành phố sao? Hơn nữa đại đội cũng không cho thư giới thiệu." Nghĩ đến khả năng của Hoa Chiêu, Trương Quế Lan lại nói: "Cho dù có cho giấy giới thiệu, thì mẹ đi thủ đô làm gì? Lại cho con thêm phiền phức.""Dòng người…" Hoa Chiêu suy nghĩ một chút mới biết được bà ấy nói cái gì, đó là văn bản ban hành từ rất lâu trước đây khi người dân nông thôn "di chuyển vào thành thị" bây giờ hầu như không còn ai nhắc tới chuyện này.Đương nhiên cũng là bởi vì có thư giới thiệu tồn tại, nghĩ đến ra khỏi thôn cũng không dễ dàng."Cái kia đều là chuyện từ ngày nào rồi, bây giờ mẹ muốn đi đâu đều được rồi!" Hoa Chiêu nói: "Hơn nữa mẹ đến thủ đô cũng không phải tạo thêm phiền phức cho con, mẹ còn phải trông con cho con nữa mà, ông nội của con thân thể không thích hợp để trông trẻ, 2 đứa ông ấy lại càng trông không nổi rồi."Trương Quế Lan dao động, trông đứa nhỏ cho con gái là chuyện lớn, bà không thể không giúp đỡ. Nhưng là…"Còn mẹ chồng của con đây này." Trương Quế Lan nói."Bà ấy là cán bộ, còn phải đi làm, có công tác." Hoa Chiêu nói. Bất quá cô thấy công việc của mẹ chồng cũng không bận, đoán chừng là có thời gian xem đứa nhỏNhưng mặc kệ, trước tiên đem mẹ lừa đi rồi nói sau.Như vậy ah… Hoa Chiêu một người chăm sóc 2 đứa bé thật sự sẽ mệt mỏi, con bé còn phải chiếu cố ông nội."Thế nhưng nếu mẹ đi, ở nhà của con rất bất tiện, nào có vừa kết hôn mẹ vợ liền vào nhà ở cùng được?" Trương Quế Lan nói.Đừng nói vừa mới kết hôn, dù đã kết hôn cả đời, vào cửa nhà con rể sao có thể dễ dàng như vậy?Những lo lắng của bà là thực tế của xã hội lúc này. Trong thời đại trung bình có 7 người con được sinh ra trong một gia đình, luôn có những người con trai ở trong nhà chăm sóc người già."Chuyện này thì có gì? Mẹ nhất định phải đi trông đứa nhỏ cho con." Hoa Chiêu làm nũng nói: "Con còn nhỏ đấy, cũng chưa từng sinh, sẽ không có kinh nghiệm ah, mẹ không dạy trong lòng con cảm thấy không yên tâm."Trương Quế Lan càng dao động, lúc bà sinh Hoa Chiêu cũng rất sợ hãi, bà cũng không có người chỉ dạy, cũng không có người giúp, nhìn hình hài nho nhỏ ngủ bên người, bà cũng hay thử kiểm tra xem có hô hấp không… Chỉ sợ nuôi không nổi.Thế nhưng mà bà lại nhìn 4 đứa bé trên giường gạch…Mẹ vợ giúp xem đứa nhỏ là bình thường, nhưng nào có chuyện mang theo 4 đứa bé đi trông đứa bé? Còn không phải là anh em ruột, đến cùng cũng cách một tầng.Hoa Chiêu không chê, nhưng nhà chồng con bé không chê sao?Đại Vĩ Tiểu Vĩ cùng Đại Cần đều rất mẫn cảm, thoáng cái liền hiểu ánh mắt này, sắc mặt buồn bã."Mẹ, chúng ta không ở cùng chỗ, con định mua một cái nhà nhỏ bên cạnh nhà Diệp Thâm cho các ngươi ở." Hoa Chiêu nói ra.Như vậy à? Trương Quế Lan mắt sáng rực lên. Không ở cùng chỗ, không ăn cơm Diệp gia, bà liền có chút tự tin hơn."Con lấy tiền ở đâu? Diệp gia cho hay sao? Ở thủ đô mua cái nhà nhỏ rất đắt a?" Nếu như là tiền của Diệp gia, đó cũng là nhà của người ta."Con nói nhỏ cho mẹ biết, mẹ đừng nói ra." Hoa Chiêu ghé vào bên tai Trương Quế Lan nói: "Con vào trong núi đào nhân sâm bán đấy, bán được 10 vạn, có rất nhiều tiền!" Nếu bây giờ cô không nói, mẹ đi thủ đô sớm muộn gì cũng nghe được đấy."Oa!" Trương Quế Lan cả kinh con mắt đều muốn trừng ra, bà tưởng tượng không ra 10 vạn là bao nhiêu, tóm lại, rất nhiều tiền rất nhiều tiền."Cái nhân sâm này là con tự mình đào đấy, tiền chính mình kiếm được, đến lúc đó con mua cho mẹ một cái nhà nhỏ, mẹ cùng các em sẽ ở đó, ăn cơm của mình, không nợ nhà ai đấy." Hoa Chiêu nói: "Cho nên mẹ liền cùng con rời đi, hơn nữa, không đi cũng không được rồi."Hoa Chiêu sờ tóc Tiểu Cần: "Nơi này không có cách nào ở lại, trẻ con giết người không phạm pháp, lần trước là vận khí ta tốt, đã tìm được Tiểu Cần, cũng là vì hắn không có trực tiếp ném tới trong sông, lần sau thì sao?"Trương Quế Lan khẽ run rẩy: "Đi, chúng ta cùng đi."Hoa Chiêu nở nụ cười: "Vậy thì tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, hai ngày sau chúng ta liền đi.""Ai, ai!" Trương Quế Lan lập tức hành động.Thực ra cũng không có gì để dọn, bà mới đến Kháo Sơn có vài tháng, mấy người cũng chỉ có vài bộ quần áo, vài bộ chăn ga gối đệm, đồ sinh hoạt, nhét vào túi cũng được.Chỉ tiếc cái sân rộng, ngôi nhà to và đồ đạc mới này.Trương Quế Lan, người cũng từng là dân thành phố, giờ chỉ thích ngôi nhà bằng đất này và nghĩ rằng nó ở đâu cũng tốt.Đây là tổ ấm khiến bà có cảm giác ổn định.Nhưng Hoa Chiêu nói đúng, không thể ở lại đây.Chờ đến thủ đô, bà lại thử vận may, nhìn xem có thể tìm được công việc tạm thời nào không, bà cần nhờ bản lãnh của mình nuôi sống mấy đứa nhỏ, nói như vậy mới chính đáng một ít, Hoa Chiêu cũng sẽ không bị Diệp gia ghét bỏ.Trương Quế Lan biết quá rõ việc xem sắc mặt người khác ăn cơm khổ như thế nào rồi, cái khổ kia bà đã nếm 10 năm, không muốn cho con gái phải nếm trải.Hoa Chiêu cũng không cố thuyết phục bà, suy nghĩ của bà nhất thời sẽ không thể thay đổi, về đến thủ đô sẽ đưa bà đi xem thế giới bên ngoài nhiều hơn.Hoa Chiêu nhìn về phía bốn cặp mắt nhỏ vui sướng lại thấp thỏm không yên: "Chị đã từng nói qua rồi, các em đều là bảo bối của chị, là bảo bối của mẹ, chị cùng mẹ đều yêu nhất mấy đứa, mặc kệ lúc nào, mặc kệ ở nơi nào, điểm này vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi."Bốn ánh mắt lập tức khóc.Càng khóc âm thanh càng lớn, NGAO NGAO khóc lớn.Hoa Chiêu ôm bọn hắn an ủi.Trẻ em đôi khi nhạy cảm nhất, hoàn cảnh gia đình lại đặc biệt và những đứa trẻ này luôn thiếu cảm giác an toàn, cô phải nhắc lại điều này thường xuyên để chúng sống vui vẻ và tự tin hơn.......Trương Quế Lan cũng phải đi rồi, trong nhà gà vịt cũng phải bán đi, khiến bà rất đau lòng ah.Hoa Chiêu cũng có một chút một đau lòng, cô bắt bọn nó từ nhỏ nuôi lớn, thịt khẳng định đặc biệt đặc biệt ăn ngon…Còn không có nếm qua mấy lần đây này.Hai ngày tiếp theo, cô nhờ Vương Mãnh đem tất cả những thứ có thể gửi qua bưu điện đều gửi đi rồi, kể cả hành lý và quần áo của Trương Quế Lan.Còn có hạt hướng dương của cô cùng mẹ trồng, tổng cộng hơn 1000 cân. Ngày hôm qua cô cũng không để cho mẹ bán đi, chính cô cũng không có bán.Đối với bên ngoài chỉ nói giữ cho nhà ăn, kỳ thật cô có công dụng lớn khác.Bọn hắn mang theo trong người chỉ có hai bộ quần áo, và một nửa con heo.Cái thịt heo này quá thơm rồi, Hoa Cường kiên trì để lại cho Hoa Chiêu nửa con, để cho cô bồi bổ thân thể, không chừng còn có thể ăn đến khi cô ở cữ.Tháng 11, Đông Bắc thời tiết rất lạnh, thủ đô cũng không ấm hơn. Hiện tại toàn cầu khí hậu phổ biến thiên lạnh, thủ đô cũng nhanh sẽ có tuyết rơi, vì vậy có thể giữ lại đó.Giữ không nổi, lại để cho Hoa Chiêu mua cái tủ lạnh!Hoa Cường biết cháu gái của mình không thiếu tiền. Lại nghĩ đến nhân sâm trong túi, nhà bọn họ không thiếu tiền!“Chú đội trưởng, chú phải giữ lại căn nhà này cho chúng cháu.” Hoa Chiêu nói: “Đây là gốc gác của chúng cháu. Chúng cháu vẫn có hộ khẩu ở quê. Không ai có thể chuyển vào căn nhà này”.“Tất nhiên là tôi biết rõ.” Triệu Lương Tài hứa: “Đừng lo lắng về chuyện này.” Ông biết cô đang lo lắng về gia đình Hoa Sơn.Trước đây, ông có thể hơi sợ hãi, nhưng bây giờ, nếu Hoa Sơn dám chiếm nhà của Hoa Chiêu, cả thôn có thể ngay lập tức dùng xẻng đánh nhau với bọn họ."Bất quá nhà này bỏ hoang thật là đáng tiếc." Hoa Chiêu nói ra: "Liền cho trong thôn giữ lại dùng để trồng hạt hướng dương a, đến lúc đó bán được tiền, đều cho trong đội." Cho đội, chính là cho mọi người.Trong đội mỗi năm tính toán tiền còn dư, đều giữ lại phòng khi cần thiết, còn lại đều theo như công điểm mà phân phát cho thôn dân.Triệu Lương Tài bưng rượu trên bàn lên: "Tôi đây thay mặt mọi người cám ơn cô rồi!"Hoa Chiêu dùng nước rượu, cùng ông cạn một chén.Lời nên nhắn nhủ đều đã bàn giao xong, xế chiều hôm đó các cô an vị trên xe lửa bắt đầu đến thủ đô.*Edit: Mọi người ơi sắp tới mình có cuộc thi quan trong nên từ thứ 5 đến chủ nhật đều phải tập trung học, vậy trong 4 ngày này mình sẽ đăng chương cách ngày nha, hai ngày đăng một lần, ít nhất 10 chương nha ^.^ Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện ạ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận