Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 698 - Đuổi Cô Ta.



Chương 698 - Đuổi Cô Ta.



Chương 698: Đuổi Cô Ta.Bình cà phê gần trong gang tấc.Mà pha cà phê, bình thường đều là nước 80~90 độ.Cái này nếu tưới vào trên mặt, Hoa Chiêu chắc chắn bị hủy dung nhan.Cũng may cô luôn đề phòng Chu Mạn Lệ, đã biết cô ta muốn làm trò.Lúc thân thể cô ta nghiêng một cái, Hoa Chiêu đã có động tác.Cô ta nhanh chóng đứng dậy tránh sang bên cạnh, cánh tay đập vào bình cà phê.Bình cà phê liền bay qua chỗ Dương Trung, lập tức đem Dương Trung dọa đến luống cuống tay chân.Hắn cũng nhanh chóng phất tay đánh đi, bình cà phê rơi xuống dưới chân hắn, bỏng đến giơ chân."Cô!" Hắn phẫn nộ mà nhìn Hoa Chiêu.Hoa Chiêu buông tay, vô tội nói: "Tôi thực sự không phải cố ý đấy, tôi phản ứng không nhanh, tay vô thức vung lên, vì cái tư thế kia thoải mái. Nếu anh không ngồi phía trước tôi thì tốt rồi."Cho nên là hắn đáng đời? Dương Trung hung ác mà nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu.Hoa Chiêu nheo mắt nhìn bốn tên vệ sĩ xông tới sau lưng.Cô đánh không lại rồi, cũng không biết chồng cô lúc nào có thể đem bọn họ thu thập.Cô bây giờ chỉ có thể thu thập những gì mình có thể a.Hoa Chiêu cúi đầu nhìn quần áo của mình, vừa rồi, một ít cà phê văng ra áo khoác màu be của cô.Cũng may là mùa đông, gần đây lại hạ nhiệt độ, cô vì không muốn khác biệt nên ăn mặc hơi nhiều, không cảm thấy bị phỏng.Nhưng chiếc áo màu be đã hỏng, với công nghệ giặt giũ hiện nay, không biết vết cà phê có giặt sạch được không.Giặt không sạch càng tốt!Hoa Chiêu nhìn về phía Chu Mạn Lệ.Chu Mạn Lệ cũng đang nhìn cô, đáy mắt đều là thất vọng.Thấy Hoa Chiêu nhìn ra, cô ta nhanh chóng che dấu nói: "Thực xin lỗi. . ."Kết quả Hoa Chiêu đưa tay chính là một cái tát!"BA~" một tiếng giòn vang, Chu Mạn Lệ , lúc nãy đang giữ chặt cái bàn và giả vờ đứng không vững, lập tức chui vào gầm bàn.Hoa Chiêu mặc dù không có công phu, lại có thần lực. . . . .Một tát này cô cũng không khách khí, Chu Mạn Lệ đâu chịu được, lập tức té trên mặt đất, choáng váng rồi.Tất cả những gì cô ta có thể cảm thấy là những ngôi sao vàng trong mắt, vo ve trong tai và trời đất quay cuồng.Dương Trung lại trông thấy có máu từ trong lỗ tai Chu Mạn Lệ chảy ra.Một cái tát lại "Dễ dàng" có hiệu quả này. . . Dương Trung nhìn Hoa Chiêu.Thật sự có tài?"Nói xin lỗi ta!" Hoa Chiêu lại không buông tha Chu Mạn Lệ.Lúc này, người xung quanh rốt cuộc cũng kịp phản ứng, khách hàng ngồi yên không nhúc nhích, ông chủ cùng nhân viên cửa hàng chạy tới."Vị tiểu thư này, thật sự có lỗi, là chúng tôi phục vụ không chu toàn." Ông chủ người Hoa hơn 40 tuổi liên tiếp xin lỗi.Hoa Chiêu không muốn làm khó ông ta, cô chỉ muốn làm khó Chu Mạn Lệ.“Vừa rồi cô ta thiếu chút nữa làm tôi bị bỏng, hiện tại người bị bỏng là vị tiên sinh này, còn làm hỏng áo của tôi, để cho cô ta xin lỗi có gì sai sao?” Hoa Chiêu hỏi.Điều này chắc chắn đúng.Nhưng cái tát này quá độc ác.Bất quá ông chủ nhìn Hoa Chiêu, người này ác hơn.Điều quan trọng nhất trong kinh doanh là hòa khí sinh tài.Nói lời xin lỗi, lại không mất khối thịt nào.Ông chủ đỡ Chu Mạn Lệ dậy: "Nhanh xin lỗi vị tiểu thư này, nể tình cô là đồng hương, tha cho cô một cái mạng!"Một người có tiền lại điêu ngoa tuỳ hứng như vậy…., có thể quăng một người nhỏ bé như cô ta vào chỗ chết.Ông chủ hiểu rằng cuộc sống không hề dễ dàng.Chu Mạn Lệ chịu đựng thầm hận, yếu ớt nói: "Thực xin lỗi, là tôi không đúng. . .""Cô biết là tốt rồi." Hoa Chiêu nói với ông chủ: "Sai lầm vừa rồi của cô ta thiếu chút nữa đã muốn mạng của tôi, hiện tại tôi có thể đứng ở chỗ này, là vận khí tôi tốt, không phải cô ta không sai. Những người mắc sai lầm nghiêm trọng như vậy trong công việc, tôi hi vọng ông sẽ đuổi việc cô ta.”Đây mới là mục đích của Hoa Chiêu để cho Chu Mạn Lệ cách xa người đàn ông của cô một chút!Chu Mạn Lệ vậy mà hiểu, trong mắt lập tức bùng lên lửa giận, ghen ghét mà trừng mắt với Hoa Chiêu.Ông chủ có chút khó xử.Xung quanh nơi này nhiều quán cà phê, khả năng hấp dẫn khách hàng chính là cái gì? Là cà phê vốn giống nhau sao? Không đúng, là mấy cô phục vụ xinh đẹp.Ông ta thật vất vả mới tuyển được một cô bồi bàn xinh đẹp như vậy, mấy ngày nay công trạng đều đã khá nhiều, lại bắt ông ta đuổi việc liền có chút đau lòng."Ông không đuổi việc cô ta, mỗi ngày tôi sẽ đến tìm cô ta gây phiền toái." Hoa Chiêu điêu ngoa nói.Ông chủ lập tức nhìn về phía Hoa Chiêu, một thân hàng hiệu, giá trị xa xỉ, khí chất điêu ngoa này còn mạnh hơn những tiểu thư nhà giàu mà ông ta từng thấy, nên chắc chắn không dễ chọc.Được rồi được rồi, của đi thay người."Cô đi theo tôi lĩnh tiền lương a." Ông chủ đỡ Chu Mạn Lệ đi.Chu Mạn Lệ quay đầu nhìn Hoa Chiêu, lại đột nhiên nói với Dương Trung: "Anh không phải muốn có được cô ta sao? Anh đem cô ta bắt lại, tôi liền đáp ứng điều kiện của anh!"Hai mắt Dương Trung sáng ngời.Cái này thật đúng là chuyện tốt một mũi tên trúng hai con nhạn."Ông chủ, hai người này đều là em gái của tôi, ở bên ngoài náo loạn mâu thuẫn lại để cho ông chê cười rồi, tôi hiện tại sẽ đem người mang đi."Dương Trung nói xong liền vẫy tay với vệ sĩ phía sau, bốn người lập tức lao về phía Hoa Chiêu.Bọn hắn đều dùng tiếng Trung, người xem náo nhiệt đều là người ngoại quốc không hiểu ra sao, nhưng ông chủ thì cứng đờ.Trước sau nghe xong, cũng biết là chuyện gì xảy ra, cái gì mà em gái? Đây là bắt cóc ban ngày ah!Hơn nữa người phụ nữ trong tay này, cũng ngoan độc.Ông buông lỏng tay, Chu Mạn Lệ liền rơi xuống đất.Ông chủ nhanh chóng lùi về quầy bar, xem như làm cái gì cũng không biết.Dương Trung mang theo 4 vệ sĩ đi ra ngoài, xem ra càng không dễ chọc.Hơn nữa thân là người Hoa, ông ẩn ẩn biết rõ hắn là ai.Đó là thực không thể gây sự, bằng không thì chết như thế nào cũng không biết, hơn nữa một nhà già trẻ cũng không nhất định có thể thừa kế tiếp.Hoa Chiêu đã cùng bốn người đánh nhau.Cô không biết công phu, rất có hại chịu thiệt, nhưng cô có vũ khí.Cô nhặt chiếc ghế gỗ rắn chắc nặng trong quán cà phê và xoay nó lại, và với sức mạnh thần thánh của mình, nện lên người ai, người đó đều ngã xuống đất.Lúc đó cô còn nghe thấy được hai tiếng tiếng răng rắc, đây là cánh tay bị gãy đi.4 người rất nhanh đã lên hết 3 người, còn lại người cuối cùng kịp thời lui về phía sau, bảo hộ Dương Trung.Dương Trung đã ngây người, không biết là tức giận hay là bị dọa rồi.Hắn tự tay sờ soạng bên hông, hắn muốn phòng vệ chính đáng rồi!Mặt khác, bốn người kia đều kịp phản ứng, đã tay không tấc sắt không được, vậy thì dùng vũ khí!Hoa Chiêu cũng cảm thấy không tốt rồi, cô cũng mang theo súng đi ra ngoài đấy, nhưng vừa rồi không dùng, mà là tấn công như xe lăn, chính là sợ nhắc nhở đối phương cũng dùng tới súng.Ở khoảng cách gần như vậy, bên kia có rất nhiều súng, và cô không thể chạy thoát.Làm sao bây giờ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận