Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1391 - Chắc Chắn Rất Thú Vị.



Chương 1391 - Chắc Chắn Rất Thú Vị.



Chương 1391: Chắc Chắn Rất Thú Vị."Mày là một đứa trẻ sao có thể nói như vậy!" Khương Cần nóng nảy, vỗ Hoa Đại Cẩu một cái liền rời đi.Nhưng nó đã nhảy ra, không đánh được.Khương Cần hiện tại không rảnh đuổi theo đánh nó, Hoa Hổ và Hoa Báo cũng bị phế?Mấy đứa con của Hoa Đại Ngưu không phải đã phế toàn bộ sao?Một nhà Long Hổ Báo của Hoa Sơn là lực uy hiếp cuối cùng của nhà bọn họ ở thôn Kháo Sơn, mấy đứa cháu khác đều không thể đánh như ba người bọn hắn.Ba người bọn hắn đều bị phế, thôn này còn có chỗ đứng cho bà ta sao?Đột nhiên, Khương Cần nghĩ đến, sau này bọn họ có lẽ không cần phải ở trong thôn này nữa rồi.Lần này cha chồng muốn bắt mấy thằng nhóc của Hoa Chiêu vào tay, chủ ý cũng không nhỏ....Bọn họ đã thương lượng xong, sau khi thành công lập tức rời khỏi thôn Kháo Sơn.Khương Cần nghĩ như vậy, nhưng vẫn vội vàng đến bên dòng suối, chen vào đám người, nhìn thấy hai người trên đất.Hai người này đã đau đến ngất xỉu.Không biết ai thiếu đạo đức như vậy, kéo quần hai người, thứ kia liền lộ ra chỉ lên trời.Không, bà ta không biết thứ đó nữa.Vừa đỏ vừa sưng, giống như một quả bóng, to như đầu đứa trẻ con.Thật khủng khiếp, nó có thể làm giảm sưng không? Tiêu sưng còn có thể dùng được không?May mà một nhà Đại Ngưu còn có Hoa Mãn và Hoa Điền, bằng không, vậy không phải đứt gốc rễ sao?"Nhanh lên, đưa đến bệnh viện!” Khương Cần hô.Cuối cùng những người trong thôn cũng không thấy chết mà không cứu, lấy xe trâu đưa người đến bệnh viện. Nhưng cũng chỉ đưa đi mà thôi, muốn để bọn họ góp tiền ra tiền thuốc men? Điều đó là không thể.Hoa Chiêu ở trong phòng nghe xong tình báo của Tiểu Thận Hành chuyển tới, khen ngợi nó, sau đó lấy ra một nắm kẹo sữa, bảo nó mang đi chia cho bọn nhỏ trong thôn.Lúc này cô mới hỏi bà Hoa: "Bà nội ba đến tìm tôi, có chuyện gì sao?"Cô muốn biết những gì bà Hoa sẽ nói.Lúc trước trong phòng có người, bà Hoa cố nén, hiện tại trong phòng không có người, bà thoáng cái liền từ trên ghế quỳ xuống với Hoa Chiêu.Hoa Chiêu không nghĩ tới phản ứng này của bà ấy, đưa tay kéo người lên."Có chuyện thì từ từ nói, không đến mức đó.” Cô nói.Trừ khi có hoàn cảnh đặc biệt, cô không thích người khác quỳ xuống, cho dù đó là người già hay trẻ em."Xin hãy cứu Hoa Diệp! Nó sẽ bị gia đình Hoa Sơn đánh chết! Họ yêu cầu tôi lừa mấy đứa nhỏ nhà cô đến suối nước nóng!” Bà Hoa nói lại tất cả mọi chuyện.Bà ấy không đứng dậy nổi, xụi lơ treo trên tay Hoa Chiêu, khí lực chống đỡ cả ngày được phát tiết, khóc nói: "Hoa Chiêu, tôi cầu xin cô, hãy cứu Hoa Diệp... Chúng tôi không muốn, chúng tôi chắc chắn không muốn làm hại cô ... hu hu hu.”Sớm biết như vậy, bà tình nguyện ở bên ngoài làm cô hồn dã quỷ!Thà chết không có ai đốt giấy, không ai cúng bái, cũng sẽ không trở về!Đáp án giống như dự đoán, không xuất hiện gì ngoài ý muốn, trái tim Hoa Chiêu cũng buông xuống, cười."Bà nội ba yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu Hoa Diệp ra ngoài.” Cô nói.Câu "Bà nội ba" này của cô hiện tại mới xuất phát từ thật lòng, lúc trước đều là lễ phép một chút.Có những lời này của cô, bà Hoa lập tức yên tâm, người mềm nhũn giống như sợi mì, một câu cũng không nói nên lời.Hoa Chiêu không thể không gọi Phương Hải Tinh vào chiếu cố bà ấy."Bà nội ba, hiện tại đừng kích động, muốn cứu Hoa Diệp, còn phải dựa vào bà nội ba.” Hoa Chiêu nói.Một câu nói, thêm một chén nước, đã đánh thức bà Hoa từ trạng thái nửa hôn mê, vực lại tinh thần."Còn dùng tôi?” Bà kỳ quái hỏi.Sức lực của Hoa Chiêu lớn như vậy.... Hiện tại bên ngoài còn có nhiều vệ sỹ như vậy, mà nhà Hoa Sơn chỉ còn lại Nhị Ngưu Tam Ngưu và mấy đứa trẻ nhà Tam Ngưu.So sánh như vậy, Hoa Chiêu có thể trực tiếp cướp người ra."Nhưng nếu Hoa Sơn phát điên, tôi sợ tôi vừa mới vào sân, hắn liền giết chết Hoa Diệp.” Hoa Chiêu nói."Không, không đến mức..." Bà Hoa nói xong, ngữ khí lại không chắc chắn.Hôm qua Hoa Diệp bị đánh quá thảm, thật sự bị đánh vào chỗ chết.Sáng nay lúc bà được dẫn qua nhìn con bé, đã thở ra thì nhiều mà hít vào không được bao nhiêu rồi, trong nháy mắt bà thật sự có ý nghĩ đáp ứng Hoa Sơn giúp hắn lừa gạt mấy đứa con nhà Hoa Chiêu.Nhưng chỉ trong nháy mắt, bà đã từ bỏ ý tưởng này.Điều đó sẽ chỉ làm cho Hoa Diệp chết nhanh hơn."Vậy cô nói phải làm sao bây giờ?” Bà Hoa sốt ruột hỏi Hoa Chiêu."Lát nữa bà nội ba sẽ dẫn mấy đứa nhỏ nhà tôi đi suối nước nóng.” Hoa Chiêu nói."Hả?" Bà Hoa càng sững sờ.Hoa Chiêu muốn, từ đó nói là gì? Đem con mình cho hổ ăn?Bà cảm động bật khóc: "Điều này không thể! Bọn chúng là những đứa trẻ tốt! Lại còn nhỏ như vậy! Tôi, Hoa Diệp của tôi mệnh khổ ... Không được thì thôi vậy! Hu hu.”"Hy vọng kiếp sau nó đầu thai vào một gia đình tốt! Không còn người cha nhẫn tâm, người mẹ vô dụng nữa!” Bà Hoa khóc lớn.Hoa Chiêu lập tức im lặng.Bà lão này hơn nửa đời người đều sinh sống ở nông thôn, sống dưới sự chèn ép của Hoa Sơn, thật không thông minh."Tôi đương nhiên không muốn lấy con mình cho hổ ăn, tôi muốn ăn miếng trả miếng.” Hoa Chiêu nói.Không trực tiếp cứu được Hoa Diệp đương nhiên là lý do lừa gạt bà lão này.Đừng nói cô có dị năng phụ trợ, cho dù là không có, mấy vệ sĩ trong viện cũng có thể tập kích cứu Hoa Diệp khỏi tay người nhà Hoa Sơn.Nhưng điều đó sẽ không thú vị.Thủ đoạn của người một nhà Hoa Sơn không được sử dụng, cô làm sao có thể không biết xấu hổ mà đánh trả?Những người khác mắng cô, cô mắng trở lại.Ai đó đánh cô, cô sẽ đánh lại.Người khác chỉ tính kế cô trong lòng, cô không có cách nào....Vậy sẽ quá bá đạo.Thế nhưng một khi đối phương động thủ, đem ý nghĩ biến thành hành động, vậy cô sẽ không khách khí."Đi gọi mấy đứa nhỏ trở về.” Hoa Chiêu gọi một vệ sĩ nói.Mấy đứa nhỏ nhà cô đã sớm chạy đến chân núi xem Hoa Hổ Hoa Báo rồi.Bây giờ Hoa Hổ Hoa Báo bị xe trâu kéo đi, bọn chúng cũng đã làm quen với mấy đứa trẻ trong thôn, cùng nhau chơi đùa.Bọn trẻ trở lại rất nhanh.Chúng luôn ngoan ngoãn, mẹ gọi về sẽ về.Mẹ không có việc gì sẽ không tìm bọn chúng."Mẹ, có chuyện gì vậy?" "Tiểu Thận Hành là người đầu tiên vào cửa, giống như một cơn lốc nhỏ cuốn đến trước mặt Hoa Chiêu.Thằng nhóc so với Hoa Chiêu còn lợi hại hơn, nó chẳng những khí lực lớn, tốc độ còn nhanh, Vân Phi cũng không chạy theo nổi nó.Diệp Thâm nói, qua vài năm nữa, anh cũng sẽ không chạy theo kịp.Điều này làm cho anh có chút lo lắng ... Sau đó đã tăng cường luyện tập."Có chuyện thú vị.” Hoa Chiêu nói."Cái gì? Cái gì?” Thiên Kim và Vân Đằng, Tu Viễn lập tức hỏi.Vẫn là ba đứa bọn chúng thích chơi nhất.Cũng đơn thuần, Hoa Chiêu nói "thú vị", bọn chúng liền tin.Nhưng mấy đứa lớn hơn sẽ không dễ dàng lừa dối.Tầm mắt Vân Phi và Thúy Vi vẫn luôn ở trên người bà Hoa, nhìn trạng thái sắp sụp đổ này của bà ấy, mẹ nói "thú vị", khẳng định rất kích thích.



Bạn cần đăng nhập để bình luận