Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 430 - Trước Kia Chúng Ta Đã Sai Rồi.



Chương 430 - Trước Kia Chúng Ta Đã Sai Rồi.



Chương 430: Trước Kia Chúng Ta Đã Sai Rồi.Tất cả mọi người nhìn Văn Tịnh.Hoa Chiêu nhẹ nhàng phủi đi bột mì dính trên người, cô đứng ở bên cạnh Chu Lệ Hoa, khó tránh khỏi bị ảnh hướng đến, hoặc là, cái mâm sủi cảo này chính là bay thẳng đến hai người các cô đấy.Diệp Danh đem Thúy Vi nhẹ nhàng giao cho Diệp Phương, đã đi tới.Diệp Thâm đã đứng ở bên cạnh Hoa Chiêu."Không có chuyện gì, cùng bọn nhỏ đi chơi đi." Hoa Chiêu lập tức nói ra: "Em cũng phải trộn thêm chút nhân bánh, bằng không thì lát nữa không đủ ăn mất."Nói xong xem như không có việc gì quay người đi rửa rau cắt thịt.Diệp Thâm nhìn mấy người ở chỗ này một vòng, cũng lui ra ngoài.Diệp Danh đứng ở sau lưng Văn Tịnh, cái gì cũng chưa nói.Diệp Thư cùng Lưu Nguyệt Quế liếc nhau, nhanh chóng đuổi theo Hoa Chiêu, giúp cô làm việc đi.Một hồi phong ba trong gia đình, trong nháy mắt được hóa giải hơn phân nửa.Chỉ còn lại có một mình Chu Lệ Hoa đứng ở đó thở hổn hển, lại không tiện phát tác.Gần sang năm mới…Lão gia tử rốt cuộc cũng nhả ra để cho bọn họ trở về rồi, nhưng là mọi thứ đang được sắp xếp, cả gia đình họ phải hướng về gia đình anh cả ...Nhưng nếu không nói vài lời bà ta thật sự nuốt không trôi cơn tức này, cũng mất mặt!"Vợ Tiểu Danh cô đây là có ý gì? Cũng dám đối với người lớn động thủ!" Chu Lệ Hoa âm u mà nhìn Văn Tịnh.Văn Tịnh đã sợ đến cháng váng, cô ta cho tới bây giờ cũng chưa từng bạo phát lớn như vậy, lại đang ở trước mặt cả nhà."Cháu…""Thật xấu hổ, tiểu Tĩnh gần đây thân thể không thoải mái, vừa rồi nhất định là trượt tay." Diệp Danh nói ra."Tay trơn trượt? Anh xem tôi là người ngu sao? Ném đồ trên người trưởng bối là tay trơn trượt? Con dâu của Diệp gia chúng ta có loại giáo dưỡng này? Anh mặc kệ không quản, vậy mà còn giúp cô ta nói chuyện? Anh cảm thấy mình làm rất đúng sao?" Chu Lệ Hoa dạy dỗ.Diệp Danh nở nụ cười, anh có đôi khi thấy người thím ba này rất kỳ lạ, đối với người ngoài đạo lý gì bà ta đều hiểu, nhưng đối với chính mình, lại hoàn toàn là một tiêu chuẩn khác.Bà ta không biết xấu hổ nói con dâu Diệp gia không có giáo dưỡng? Nên xem chính mình trước a.Bất quá Văn Tịnh xác thực không đúng."Tiểu Tĩnh." Diệp Danh cúi đầu nhìn Văn Tịnh.Văn Tịnh lập tức đối với Chu Lệ Hoa nói: "Thím ba thực xin lỗi, cháu vừa rồi thật sự là không cẩn thận, thực xin lỗi thực xin lỗi, cháu sẽ quét dọn."Cô ta vậy mà cùng trưởng bối động thủ! Việc này truyền ra người khác sẽ thấy thế nào về cô ta? Ngẫm lại liền thấy đáng sợ.Tuy nhiên cô ta cảm thấy Chu Lệ Hoa thật sự là thiếu đánh…Nhưng lẽ ra cô ta không nên đến, lại để cho Hoa Chiêu bạo lực đến."Không cần cô ở đây, tôi tự mình làm!" Chu Lệ Hoa đẩy Văn Tịnh ra, hầm hừ mà phủi đi bột mì dính trên người.Khâu Mai rất có nhãn lực liền cầm cái chổi, đem sủi cảo trên mặt đất quét lên, đau lòng mà ném vào thùng rác.Cái này nếu ở nhà cô ta, rơi trên mặt đất mà thôi, huống chi trên mặt đất lại không bẩn, bánh sủi cảo nhân thịt tốt như vậy, nhất định phải nhặt lên lau sạch tiếp tục ăn đấy. Nhưng là Diệp gia chắc chắn sẽ không như vậy đấy.Kỳ thật cô ta nghĩ lầm rồi, Lưu Nguyệt Quế liên tiếp nhìn về phía sủi cảo trong thùng rác, đau lòng chết mất. Diệp gia bọn họ chưa bao giờ có thói quen lãng phí lương thực, nhiều năm như vậy, đừng nói nhiều như vậy, chính là một cái sủi cảo cũng không có rơi qua trên mặt đất.Nhưng khi thấy sắc mặt hai cô gái, bà cũng không định đem sủi cảo từ trong thùng rác nhặt ra, chỉ có thể trừng mắt liếc Khâu Mai, thực sự không sống nổi mà!Còn có Văn Tịnh, quá phí phạm rồi.Bất quá tâm tình của Văn Tịnh bà cũng hiểu, hôm nay mẹ chồng con dâu Chu Lệ Hoa, xem như lại đem muối xát vào vết thương của người ta quả thật hơi quá đáng rồi!Vẫn là Hoa Chiêu tốt, một hồi phong ba lại để cho con bé nhẹ nhàng hóa giải rồi!Nếu không phải con bé bình tĩnh rời đi, mang theo một cái đầu tỉnh táo, nếu không các cô hiện tại khẳng định vừa khóc lại náo loạn lên, năm này thật sự không có cách nào qua.Những người khác không sai biệt lắm cũng nghĩ như vậy, Miêu Lan Chi bây giờ nhìn Hoa Chiêu thật sự là càng xem càng thuận mắt.Trong chốc lát bà phải cho con bé một cái hồng bao thật lớn!Diệp Danh mang theo Văn Tịnh trở về phòng.Đóng cửa phòng, Văn Tịnh lập tức rơi nước mắt.Diệp Danh buồn cười nói: "Rõ ràng là em đánh người, cũng không có người giáo huấn em, em còn thấy ủy khuất?""Em vì cái gì mà ném đồ lên người bà ta anh không biết sao? Anh nghe một chút bà ta nói cái gì? Há miệng đứa nhỏ ngậm miệng đứa nhỏ, chính là nói em không thể sinh con!" Văn Tịnh hạ giọng khóc ròng nói.Diệp Danh ánh mắt tối lại, anh biết có thể như vậy."Tiểu Tĩnh, quá khứ là chúng ta sai rồi, đối với chủ đề này cứ giữ kín như bưng, ngược lại đã làm cho em không thể vượt qua rào cản này trong lòng, nhưng cái này là một trở ngại, không có cách nào khác, chúng ta phải nhìn thẳng vào vấn đề."Diệp Danh thấm thía nói: "Người khác thích nói như thế nào liền nói như thế, chúng ta quản không được, chỉ cần chúng ta không để ý, bọn hắn có nói cái gì cũng không quan trọng.""Không quan trọng sao? Anh có bộ dạng không quan tâm sao?" Văn Tịnh nhịn không được quát: "Anh nhìn xem anh thích đứa nhỏ nhiều như thế nào! Con của nhà người ta mà anh lại xem mình như cha ruột vậy! Đây là không quan tâm của anh sao? Anh như vậy, em phải làm sao bây giờ?"Diệp Danh thanh âm lạnh xuống vài lần: "Bởi vì anh không có con, cho nên ngay cả quyền lợi được thích đứa nhỏ cũng không có sao?"Văn Tịnh sắc mặt cứng đờ.Diệp Danh lại nói: "Còn có, đó là đứa nhỏ nhà em trai anh, không phải nhà người ta đấy.""Em bình tĩnh một chút, tý nữa lại xuống dùng cơm." Nói xong anh liền xuống lầu rồi.Anh biết rõ khúc mắc của cô không phải một ngày hay hai ngày là có thể cởi bỏ đấy, chỉ có thể dành thời gian giải quyết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận