Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 54 - Châm Ngòi Ly Gián



Chương 54 - Châm Ngòi Ly Gián



Chương 54: Châm Ngòi Ly Gián.Ủ xong giá đỗ, Trương Quế Lan lập tức đi nhìn nền nhà thuộc về cô.Cô đứng nhìn mảnh đất bằng phía trước, trên mặt đều là nụ cười. Mảnh đất này có phong cảnh tốt nhất toàn thôn, có một dòng suối nhỏ bên cạnh, uốn lượn mà đổ xuống, lấy nước, giặt quần áo đều cực kỳ thuận tiện. Sau lưng là núi xanh, phía trước là đồng ruộng, cảnh đẹp đến nao lòng.Hơn nữa Hoa Chiêu lại dọn cho cô một mẫu sân nhỏ, quả thực tốt không thể tốt hơn.Thật ra mặc kệ có đẹp hay không, tốt hay không cô đều vui vẻ, cô rốt cuộc lại có ngôi nhà thuộc về mình. Nhà của mình, địa bàn của mình, tự mình làm chủ. Không bao giờ phải ăn nhờ ở đậu nữa, cũng không cần phải nhìn ánh mắt người khác, chính mình muốn ăn cái gì thì ăn. Kể cả ăn rau ăn cám, cô đều vui vẻ!Trương Quế Lan hít thở thật sâu, cảm giác chưa bao giờ nhẹ nhõm như vậy, đã hơn 10 năm, kể từ khi tái giá, cô cũng không còn cảm giác nhẹ nhõm như vậy nữa.“Đại Cần, Tiểu Cần, về sau nơi này chính là nhà chúng ta! Mau tới giúp mẹ làm việc, chúng ta dựng một cái nhà, sửa sang sân nhỏ, về sau các con muốn ăn rau quả gì đều có!”Lúc trước, Đại Cần, Tiểu Cần còn không vui, nhà đất ở nông thôn các cô đã gặp rồi, cùng nhà gạch ngói trong huyện thành không thể nào so sánh được, rất dễ phá…Nhưng câu cuối cùng đã làm hai cô bé vô cùng xúc động! Ngôi nhà không phải trọng yếu, đồ ăn ngon mới là quan trọng.“Con muốn trồng nho!” Đại Cần nói.“Con muốn trồng dâu tây!” Tiểu Cần nói.“Còn muốn dưa hấu, dưa bở!” Đại Cần lại nói.Hai cô bé vừa rồi ăn đĩa trái cây do Hoa Chiêu chuẩn bị, hôm nay thực sự là ngày ngot ngào nhất trong đời hai đứa bé.“Còn có quả cà, dưa leo, cà chua…” Đại Cần đã đem những loại quả đã được ăn nói một lần, cô cũng không kén ăn, chỉ cần cho cô ăn no là được.Tiểu Cần lại nói: “Còn có cá, còn có thịt!”“Đều có đều có!” Trương Quế Lan kìm nước mắt nói ra.Mẹ đã đáp ứng, Đại Cần, Tiểu Cần đều vui vẻ: “Thật tốt quá!”Lần đầu tiên hai đứa cảm thấy, mẹ thật tốt. Còn có chị nữa.Đại Cần Tiểu Cần quay đầu nhìn về phía Hoa Chiêu. Đại Cần đến cùng cũng chỉ lớn hơn một chút, đứa trẻ nhà nghèo sớm phải lo liệu việc nhà, cô bé đã rất hiểu chuyện rồi, đặc biệt là những chuyện trong cuộc sống, cô bé nhớ rõ vừa rồi chị gái đã nói mảnh đất này chính là chị ấy chuẩn bị cho mẹ đấy.Chị còn cho các cô ăn thịt, ăn trái cây, ăn cơm, ông bà nội và bố đều chưa từng cam lòng cho cô ăn những thứ đó, chị gái lại luôn gắp đến trong bát cho cô.“Cảm ơn chị” Đại Cần nhỏ giọng nói.Hoa Chiêu nở nụ cười, biết cảm ơn là tốt rồi, cô rất không thích mấy bạch nhãn lang.“Chị gái đối với em có tốt không?” Hoa Chiêu hỏi.“Tốt” Đại Cần Tiểu Cần cùng đồng thanh trả lời.“Vậy về sau các em cũng đối tốt với chị được không?” Hoa Chiêu lại hỏi.“Được!” Cả hai đều lớn tiếng hô.“Tốt!” Hoa Chiêu thoả mãn gật đầu, sau đó nhìn Trương Quế Lan nói: “Mẹ đối với các em thật ra cũng rất tốt, mẹ cũng giống như chị vậy, nếu có gì ăn ngon đều muốn chia sẻ cho các em.”Đại Cần, Tiểu Cần nhìn Trương Quế Lan cũng không có lên tiếng.Hoa Chiêu tiếp tục nói: “Nhưng bà trước kia căn bản không có thứ gì tốt, chính bà ấy cũng ăn không đủ no, lấy cái gì để chia sẻ cho các em? Bà ấy cũng muốn cho các em ăn thịt ăn trái cây, nhưng cái gì cũng không có sao có thể cho các em? Cho nên bà chỉ là hữu tâm vô lực.”Có phải như vậy không? Đại Cần Tiểu Cần đều nhìn Trương Quế Lan.“Thực ra vốn dĩ bà ấy cũng có thể làm được đấy.” Hoa Chiêu lại nói.Ồ?Đại Cần, Tiểu Cần quay đầu lại nhìn cô, Trương Quế Lan cũng nhìn về phía cô.“Bà ấy mỗi tháng đều cố gắng làm việc, kiếm được 25 đồng tiền, số tiền nay theo lý là có thể cho các em mua đồ ăn thật ngon, nhưng bà không mua, biết tại sao không?” Hoa Chiêu hỏi.Không biết. Đại Cần, Tiểu Cần cùng lắc đầu.“Bởi vì tiền đã bị ông bà nội của em lấy đi, mua đồ tốt cho mình ăn, một phân cũng không đưa cho bà ấy, vậy nên bà ấy lấy gì để mua đồ cho các em?” Hoa Chiêu nói ra: “Cho nên không nên nghĩ rằng mẹ đối với các em không tốt, không mua quần áo, mua đồ ăn cho các em, bà ấy cũng không có tiền, muốn oán trách hãy trách ông bà nội của hai đứa, là bọn họ đối với các người không tốt, là bọn họ lấy hết tiền của mẹ các em, nhưng họ lại không tiêu cho hai đứa một xu nào cả.”Phương pháp ly gián này cô biết rõ nhất rồi! Cô từng dùng chiêu này để cạy mở miệng rất nhiều “Hảo huynh đệ”.Hơn nữa cô ghét nhất là ông bà nội ở sau lưng châm ngòi giữa mối quan hệ giữa mẹ và con cái. Người mẹ vất vả chín tháng mười ngày để sinh một đứa trẻ, vốn nên là mối quan hệ thân mật nhất thế gian, nhưng lại bị người ngoài châm ngòi thành kẻ thù, thật sự là dụng tâm hiểm ác.Cô chỉ cần tưởng tượng một chút, nếu con mình cũng bị người khác châm ngòi không còn thân thiết nữa, lòng của cô sẽ đau thấu tim gan. Cho nên cô nguyện ý vì Trương Quế Lan làm một chút gì đó, vãn hồi tình mẹ con của họ.Trương Quế Lan nghe hiểu, lại quay đầu đi gạt lệ.Đại Cần, Tiểu Cần biểu cảm mờ mịt, nghĩ đến những lời Hoa Chiêu nói. Trước kia, không có ai nói cho hai đứa đạo lý này, các cô chỉ biết nghe ông bà nội nói mẹ vô dụng, là hộ khẩu nông thôn, liên luỵ mấy người không có cơm ăn, còn cần họ tiếp tế. Mấy người trong xóm cũng nói, mẹ vô dụng, con của mình cũng không chăm sóc được, gầy như vậy, lớn như vậy cũng chưa từng ăn qua đồ hộp, vân vân…Vì nghe nhiều nên các cô cũng cho rằng đó là sự thật.Bây giờ nghe chị vừa nói, thật sự đúng là như vậy a, ít nhất Đại Cần rất hiểu, không có tiền mua được đồ gì, đương nhiên sẽ không cho được các cô cái gì. Mà ông bà nội cầm tiền của mẹ, xác thực mua không ít đồ ăn ngon đấy, bất quá đều là cho chính mình và ba anh trai ăn, chưa từng có phần cho các cô. Nghĩ như vậy, quả nhiên thấy ông bà nội thật sự không tốt.Hoa Chiêu lại thêm một mồi lửa: “Hơn nữa ba của hai đứa tiền lương mỗi tháng cũng 45 đồng tiền, tiền lương một tháng của mẹ là 25 đồng, hai người cũng có 70 đồng tiền, họ hoàn toàn có thể lo tiền ăn cho bốn chị em, còn có thể để dành một ít, các người nhiều năm như vậy cũng chưa từng ăn của ông bà nội cái gì.”“Ngược lại là bọn họ, cầm tiền của bố mẹ hai đứa, lại không mua đồ ăn cho hai đứa, để dành tiền ra, không biết còn muốn làm gì đâu?” Hoa Chiêu nói.Có để dành hay không, kỳ thật cô cũng không biết. Dù sao lừa dối trẻ con, cũng chỉ là tuỳ tiên nói.“Muốn cho anh cả cưới vợ!” Đại Cần đột nhiên nói, cô giống như vừa phát hiện ra chân tướng, con mắt sáng lên: “Có lần em nghe thấy ông bà nội tính sổ sách trong phòng, nói trong nhà để dành được 400 đồng tiền rồi, thế nhưng còn chưa đủ cho anh cả lấy vợ!”Hoa Chiêu sững sờ, cười hỏi: “Anh cả hai đứa, Lưu Thông? Hắn muốn kết hôn với dạng con dâu gì mà 400 đồng tiền còn không đủ?” Chẳng lẽ cũng “nặng ký” giống cô sao?Hiện tại ở nông thôn cưới vợ, tiền lễ hỏi 50 đồng đã cao lắm rồi, tất nhiên trong huyện thành sẽ nhiều hơn một ít, nhưng 300 cũng đủ rồi.“Bà nội nói nhà kia muốn ba chuyển vừa vang lên, không có bốn cái, ít nhất cũng phải có ba cái, nếu không sẽ không gả cho hắn.” Đại Cần nói ra.“Ba chuyển vừa vang lên” là sính lễ bắt đầu lưu hành từ cuối những năm 50, hiện tại đã là năm 76 rồi, nó đã trở nên phổ biến trong thành phố, chính là gom không được bốn nói thì cũng phải hai ba món, bằng không sẽ không có mặt mũi và bị gây khó dễ.400 đồng tiền mua đủ ba món cũng rất tốn sức.“Lưu Thông bao nhiêu tuổi rồi?” Hoa Chiêu hỏi Trương Quế Lan.



Bạn cần đăng nhập để bình luận