Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 746 - Cướp.



Chương 746 - Cướp.



Chương 746: Cướp.Diệp Danh cũng không hỏi Hoa Chiêu cụ thể muốn làm gì, cô luôn biết điều đấy.Ngày hôm sau anh cả liền hành động, Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan lập tức lại bị đơn vị làm khó dễ.Cái ghế thấp nhất trong văn phòng bọn họ cũng ngồi không vững, Tề Bảo Quốc bị chuyển đến gác cổng, Tề Thư Lan bị điều đến bộ hậu cần, trông nhà kho.Đối với hai người đã từng cao cao tại thượng mà nói, chuyện này quả thực sống không bằng chết.Không muốn như vậy? Cũng được.Lãnh đạo đã ám chỉ qua bọn họ rồi, đều là cái lọ rượu thuốc kia gây họa.Chỉ cần bọn hắn lấy rượu thuốc trong nhà ra, chẳng những về sau không làm khó dễ bọn hắn, còn cho bọn hắn thăng một cấp.Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan không ở cùng một đơn vị, nhưng cảnh ngộ đều giống nhau.Hai người gặp nhau ở cửa nhà Tề Hiếu Hiền, liếc nhau, ai cũng không nói chuyện với nhau, quay đầu liền đi vào trong phòng.Hai người bọn họ chẳng những cùng mẹ mình cãi nhau trở mặt rồi, giữa hai người cũng cãi nhau mà trở mặt rồi.Dù sao rượu thuốc cũng chỉ có một lọ, mà ai cũng mơ tưởng."Mẹ, con tới thăm mẹ!" Tề Thư Lan vừa gọi vừa đi vào trong phòng.Đầu tiên cứ chào đã rồi mới dùng binh nha, mỗi lần bọn họ đến đây, ngay từ đầu thái độ cũng không tệ, nhưng cuối cùng đều cãi nhau nha.Lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ.Ba người lại vừa cãi nhau một trận, Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan quỳ xuống dập đầu cho Tề Hiếu Hiền cũng không được.Tề Hiếu Hiền ôm rượu thuốc sống chết không buông tay.Mặt hai anh em ra về với vẻ mặt u ám, nhưng trong lòng đã có dự định.Mềm không được, chỉ có thể cứng rắn rồi.Tề Thư Lan định trộm.Tề Bảo Quốc lại định cướp đoạt.Bất quá chuyện này cũng phải đợi đến buổi tối.Hoa Chiêu cũng định buổi tối động thủ.Sắc trời dần tối, cô liền canh giữ ở ngoài cửa.Người già chất lượng giấc ngủ đều không tốt, có người ngủ đặc biệt sớm, có người lại ngủ đặc biệt muộn, cô không biết Tề Hiếu Hiền thuộc loại nào, nên đã sớm chờ từ trước.Cũng may Tề Hiếu Hiền thuộc về loại thứ nhất. Ngay khi trời vừa tối, bà ta đã lên giường đi ngủ lúc tám, chín giờ.Lúc ngủ, hai tay chặt chẽ nắm chặt lọ rượu thuốc trước ngực.Trước kia bị bệnh đã biết rõ tầm quan trọng của sức khoẻ, chai rượu thuốc này chính là mạng bà ta, ai cũng đừng mong cướp được.Hoa Chiêu đứng ở ngoài cửa lẳng lặng chờ, chỉ chốc lát sau, cô đã thấy được bóng dáng của Tề Thư Lan.Bà ta tới rất đúng lúc, Tề Hiếu Hiền vừa vặn ngủ say.Đối với lịch làm việc và nghỉ ngơi của mẹ, bà ta hiểu rất rõ đấy.Bà ta lấy chìa khóa ra và mở cửa sân một cách rất nhẹ nhàng.Hoa Chiêu không chần chờ nữa, lập tức chỉ huy cây dây leo mỏng manh trong tay chui qua khe cửa sổ, leo lên giường của Tề Hiếu Hiền, leo lên cái lọ.Sẵn sàng chờ phát động.Cái dây leo này rất nhỏ, mỏng đến nỗi nó treo lơ lửng như một sợi bông trên đó, không thể nhìn thấy hoặc cảm nhận được nó nếu không có ánh sáng.Nếu có ánh sáng, có nhìn thấy cũng không vấn đề gì, người ta chỉ nghĩ đó là sợi bông xanh vô tình cọ vào người.Tề Thư Lan quen thuộc mà mở cửa, đi vào trước giường Tề Hiếu Hiền, sau đó từ trong túi quần móc ra cây kéo, nhẹ nhàng mà cắt bỏ đoạn dây trên cái chai.Một bước này rất thuận lợi, nhưng đem cái chai từ trong tay Tề Hiếu Hiền rút ra lại không thuận lợi.Tề Thư Lan mới vừa vặn thử đã đánh thức Tề Hiếu Hiền.Thấy bóng đen trước mặt, ngửi thấy hơi thở quen thuộc, bà ta liền đoán được ngay là Tề Thư Lan.“Đồ súc sinh không có lương tâm! Vậy mà còn dám đến trộm!” Tề Hiếu Hiền hô hào, vừa hô vừa tát lên mặt Tề Thư Lan, tay kia lại gắt gao nắm lấy cái lọ.Bà ta đã biết sẽ có ngày hôm nay!Tề Thư Lan cũng không nói gì, đã nảy sinh sự tàn nhẫn rồi, trộm không thành, vậy thì cướp a!Bà ta giật lấy cái lọ, một động tác này đã đem Tề Hiếu Hiền kéo dài trên mặt đất."Ai ôi!!!!" Tề Hiếu Hiền kêu rên thảm thiết.Tề Bảo Quốc vừa đi tới ngoài cửa đã nghe thấy được, lập tức thầm nói thật nguy hiểm, may mà ông ta tới kịp thời, nếu không sẽ để cho em gái lòng dạ hiểm độc này thành công rồi!"Mẹ! Mẹ làm sao vậy!" Tề Bảo Quốc lo lắng kêu lên, chạy vội vào nhà, nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức gia nhập trận chiến.Ba người, sáu cánh tay, dốc sức liều mạng mà tranh đoạt cái lọ.Đương nhiên, hai người phụ nữ không thể tranh cướp được với một người đàn ông to lớn như Tề Bảo Quốc, cuối cùng để cho ông ta lấy được rồi.Tề Bảo Quốc lấy được cái lọ không nói hai lời xoay người rời đi."Mày (anh) dám!" Tề Hiếu Hiền cùng Tề Thư Lan đồng thời hét lên.Tôi vì sao lại không dám? Tề Bảo Quốc thầm nghĩ, bất quá hắn không rảnh mà cùng hai người kia lý luận, lấy được rồi mới là quan trọng nhất.Đột nhiên, "Răng rắc" một tiếng giòn vang, trong đêm tối trở nên vô cùng rõ ràng.Sau đó chính là tiếng nước rơi xuống đất.Tề Bảo Quốc lập tức đứng ngẩn tại chỗ, cứng ngắc mà cúi đầu.Lọ rượu thuốc trong tay đã vỡ nát, nước rượu màu xanh biếc rơi đầy trên mặt đất, theo khe hở của gạch mà chảy vào lòng đất, giống như đảo mắt liền không thấy gì nữa, muốn nhặt cũng lại cũng không thể được.Tề Bảo Quốc ngẩn người rồi, đầu óc trống rỗng, ở trong đầu chỉ còn ong ong mấy chữ: nước đổ khó hốt."Hàaa...!" Tề Thư Lan đột nhiên nhìn có chút hả hê mà bật cười, cái chai đã bị bọn họ đập vỡ.Như vậy vừa vặn! Bà ta không chiếm được, ai cũng đừng nghĩ đến!"Ha ha ha!" Trong bóng đêm cũng có thể trông thấy sắc mặt khó coi của anh trai, Tề Thư Lan càng nhìn càng muốn cười."Loảng xoảng" một tiếng đổ xuống lại vang lên bên cạnh.Tề Thư Lan quay đầu nhìn lại, phát hiện mẹ đã ngã quỵ rồi.Ánh trăng lọt vào qua cửa lớn đang mở, trong phòng có một chút ánh sáng, đủ để bà ta thấy mẹ mình đang sùi bọt mép.Tề Thư Lan lập tức nhíu mày, quan tâm, hay mặc kệ?Tề Bảo Quốc cũng quay đầu lại nhìn thấy, ông ta dừng lại một chút, lại nhìn người trên mặt đất, oán hận mà dậm chân, vậy mà quay người đi nha.Hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn hồi nãy tới nữa."Ai!" Tề Thư Lan cả kinh, lập tức bổ nhào qua ngăn cản ông ta lại: "Mẹ cũng đã như vậy mà anh còn mặc kệ? Anh còn có ... lương tâm hay không!""Tôi không có, cô có, vậy cô cứ quản ah!" Tề Bảo Quốc đẩy bà ta ra tiếp tục đi.Tề Thư Lan giữ chặt ông ta không buông tay: "Nhanh có ai không! Anh trai tôi đem mẹ tôi giận đến ngất xỉu liền muốn chạy! Mau tới cứu mạng ah ~~ "Giọng của Tề Thư Lan sắc nhọn chói tai, nhà hàng xóm xung quanh lập tức sáng đèn, vang lên tiếng mở cửa.Tề Bảo Quốc nổi giận: "Cái gì gọi là tôi chọc giận? Rõ ràng là cô chọc giận đấy! Là cô giật đồ của mẹ trước đấy!""Vậy cuối cùng cũng bị anh cướp đi! Anh muốn cầm đồ bỏ chạy, mẹ mới chóng mặt đấy!"Hai người ở trong sân bắt đầu ồn ào.Nói được hai câu, hàng xóm đã đến.Nhìn bọn họ, rồi lại vào nhà nhìn Tề Hiếu Hiền.Mắt Tề Hiếu Hiền cũng đã trắng dã, xem bộ thực sự sắp không được.Mà bên ngoài hai anh em đã động tay động chân đánh nhau.Tề Bảo Quốc rất nhanh đã bị cào vài đường thấy máu, tóc Tề Thư Lan cũng rối loạn, trên mặt cũng đã trúng vài quyền."Thật sự là nhìn không được!""Còn có lòng dạ mà ở đó đánh nhau.""Còn không mau đưa mẹ của các người đi bệnh viện!"Hàng xóm hét lên.Những người làm hàng xóm với Tề Hiếu Hiền, thân phận địa vị cũng không quá chênh lệch.Bình thường quan hệ với bà ta tuy không tốt lắm, nhưng là bầu bí thương nhau, người đã già bị bệnh thành như vậy, con trai con gái đều không quan tâm, nhìn xem lại làm cho mẹ mình tức giận đến phát bệnh.Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan cuối cùng đã bị người ta tách ra, bị người ta ép đưa Tề Hiếu Hiền đi bệnh viện.Cũng đã là hơn một giờ sau rồi.Bác sĩ kiểm tra một vòng, nói cho bọn hắn biết Tề Hiếu Hiền lại trúng gió rồi.Hơn nữa lần này so sánh với lần trước còn nghiêm trọng hơn, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.Quả nhiên, Tề Hiếu Hiền ba ngày sau đó mới tỉnh, ngoại trừ "Ah ah ah", cái gì cũng không biết. Tay chân cũng không động đậy được, đại tiểu tiện cũng không khống chế được rồi, hoàn toàn chịu khổ rồi.Tề Thư Lan hầu hạ một ngày đã bỏ gánh rồi."Lần trước đều là tôi hầu hạ đấy, một lần hầu hạ mấy tháng, lần này đến phiên anh!" Tề Thư Lan nói với Tề Bảo Quốc."Tôi là một người đàn ông, hầu hạ mẹ cũng không tiện." Tề Bảo Quốc nói."Anh còn có vợ đâu rồi, anh cũng không phải độc thân!" Tề Thư Lan nói xong xoay người rời đi.Tề Bảo Quốc nhìn bóng lưng của bà ta, đột nhiên cười.Chính là muốn để cho bà ta đi, bà ta đi rồi, ông ta sẽ từ Hoa Chiêu lấy được chỗ tốt, đều là của ông ta rồi.Ông ta quay người đi tìm Hoa Chiêu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận