Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 705 - Chết Không Có Gì Đáng Tiếc.



Chương 705 - Chết Không Có Gì Đáng Tiếc.



Chương 705: Chết Không Có Gì Đáng Tiếc."Ở Dương gia trao đổi cũng có thể." Diệp Thâm nói với Dương Lập Dân: “Nhưng tôi cần gặp vệ sĩ của mình trước.”Hắn nghĩ một vài vệ sĩ có thể bảo vệ mình? Quá ngây thơ.Dương Lập Dân cười cười: "Tốt.""Các anh tới a." Diệp Thâm dùng sức nói ra.Lúc này điện thoại không có cách âm, người vệ sĩ ở đầu dây bên kia có thể nghe rõ. Ông chủ đã quyết định như vậy, tuy hắn không biết vì sao, nhưng hắn nhất định sẽ phục tùng.Vệ sĩ cúp điện thoại, nhìn về phía Hoa Chiêu.Vừa rồi đã quên nói chuyện Phương tiểu thư, hiện tại có nên mang cô ấy đi qua không?"Cùng đi." Hoa Chiêu nói.Tim của người vệ sĩ lập tức buông lỏng, cô không đi theo, trong lòng hắn cũng có chút không chắc."Chúng ta đi nhanh lên, có lẽ còn có thể đuổi kịp mấy người đi trước." Hắn nói ra.Vừa rồi đối chiến một phen, kỳ thật cũng chưa tới nửa giờ, có lẽ còn có thể đuổi theo được bốn người đi trước.Chỉ dựa vào hai người bọn họ, ban đêm xông vào Dương gia, trong lòng hắn càng không chắc chắn."Tôi thử xem." Hoa Chiêu cũng không nói gì.Vệ sĩ chân bị thương không thể lái xe, chỉ có thể để cô lái.Kỹ năng lái xe trước đây của cô chỉ ở mức trung bình, sau khi trọng sinh, cô có dị năng và cơ thể nhanh nhẹn hơn, tuy khỏe hơn nhiều nhưng không đạt đến trình độ của một tay đua chuyên nghiệp.May mắn thay, trời đã về khuya, trên phố hầu như không có xe hơi và người đi đường.Hoa Chiêu đạp ga chạy hết cỡ, vậy mà thật sự đã đuổi kịp mấy người vệ sĩ trước khi đến Dương gia...."Người của tôi ở đâu?" Diệp Thâm hỏi.Dương Lập Dân nhìn nhìn anh, lại nhìn một chút tình huống trong phòng, nói ra: "Đi theo tôi."Ông ta quay người đi ra ngoài rồi.Hai người hầu lập tức đỡ Diệp Thâm lên, theo ở phía sau.Trong phòng chỉ còn lại Ngô Tân suy yếu mà co quắp trên mặt đất, bị hai người hầu nhìn xem.Ngoài ra còn có Dương Chân, người đang nằm lăn lộn trên giường và không ngừng phát ra âm thanh.Không có người trông thấy, Ngô Tân đang nằm sấp nhưng ánh sáng trong mắt lại âm u kinh người.Diệp Thâm ở tầng hầm ngầm gặp được mấy người anh mang đến, đều té trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.May là Dương Lập Dân lúc trước đã nghĩ đến việc khuất phục anh, cũng không muốn gây chuyện quá lớn, không trực tiếp giết người mà chỉ làm ngất đi."Thật sự xin lỗi, chiêu đãi không chu toàn, bọn hắn đoán chừng ngày mai mới có thể tỉnh." Dương Lập Dân nói ra.Ông ta đã khôi phục bình tĩnh, nhưng nụ cười trên mặt không còn, nhìn Diệp Thâm bằng ánh mắt âm trầm.Ông ta đương nhiên sẽ không ngốc mà đem những này người đánh thức, Tô Hằng nói sao cũng không dùng được."Không có sao, còn sống là tốt rồi." Diệp Thâm bị người dìu lấy, vô lực nói.Anh cũng không trông cậy vào bọn hắn có thể làm gì, còn sống là được."Không nghĩ tới Tô tiên sinh vậy mà nhân từ như vậy, thật sự làm cho tôi càng ngày càng ưa thích rồi." Dương Lập Dân nhếch khóe miệng, nói với người hầu: "Đỡ hắn đến phòng tiểu thư."Ông ta vậy mà còn chưa hết hi vọng!Tuy hai phe vạch mặt rồi, nhưng vừa rồi cùng hiện tại cũng không có gì khác nhau, nếu có, đó cũng là Tô Hằng không biết điều đã đắc tội ông ta!Ông ta mới không sợ đắc tội Tô Hằng, gây khó dễ cho một người phải dựa vào thủ đoạn, không phải tình cảm.Trong chốc lát ông ta sẽ cùng hắn trao đổi con tin, nhưng băng ghi hình vừa rồi, tin tưởng thời gian dài như vậy, với mấy người hầu kinh nghiệm phong phú, đã đem nó sao chép thành rất nhiều bản, đến lúc đó cho hắn một phần cũng không sao.Ông ta vẫn có thể nắm lấy hắn, để cho hắn sống thì sống, để cho hắn chết thì chết.Diệp Thâm tê liệt dựa hết cả người vào trên người hầu, nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh.Hộ vệ của anh đều là tiêu một số tiền lớn mời đến đấy, không phải phế vật, cho nên vì an toàn để đạt được mục đích, Dương Lập Dân đem người làm cho hôn mê sau đó nhốt ở trong phòng đặc biệt.Gian phòng bịt kín, đường đi rất nhỏ hẹp.Hiện trong phòng trừ anh cùng Dương Lập Dân ra, còn có 6 người.Phía sau anh có hai người hầu cùng 4 người chuyên môn bảo hộ Dương Lập Dân.Rất tốt.Diệp Thâm bị người kéo lấy, đi ở đằng trước.Dương Lập Dân cuối cùng.Mọi người xếp thành một hàng đi ra khỏi cửa sắt nhỏ hẹp.Sau khi đi ra ngoài cần rẽ trái và leo cầu thang lên lầu.Mọi người lần lượt đi ra ngoài, không ai để ý, nhưng tiếng bước chân càng ngày càng ít.Đợi Dương Lập Dân vừa bước ra, còn chưa kịp phản ứng, cổ đã đau xót, sau đó trước mắt tối sầm, chậm rãi ngã xuống.Hình cuối cùng là tư thế đứng thẳng tắp của Diệp Thâm.Suy nghĩ của ông ta ngược lại rât nhanh, thời khắc cuối cùng cũng đủ để ông ta nghĩ, anh giải độc khi nào? Anh làm sao có thể giải độc! Thuốc giải độc...Diệp Thâm nhìn người đầy đất, tiến lên bổ thêm mấy chiêu.Ngoại trừ Dương Lập Dân, những người khác lại không một tiếng động.Sau đó anh quay đầu lại đem người của mình đánh thức.Mấy người đều trúng độc hôn mê, tuy tỉnh, lại không có sức chiến đấu rồi, đều là toàn thân mềm nhũn.Diệp Thâm cũng không trông cậy vào lực chiến đấu của bọn hắn: "Thanh tỉnh một ít, cứ ở chỗ này không cần đi ra ngoài, trông giữ ông ta, trong chốc lát tôi sẽ trở lại."Mọi người có chút mờ mịt mà đồng ý, nhìn Diệp Thâm đem Dương Lập Dân trói lại ném ở trước mặt bọn họ.Bọn hắn không phải là tới dùng cơm sao?Tuy rằng sau khi ăn xong đã ngất đi, biết là tiệc Hồng Môn nhưng ông chủ lại ... bắt chủ nhân? Còn một bộ dạng đằng đằng sát khí là muốn làm gì?Bất quá bọn hắn cũng không còn khí lực hỏi, cũng không còn khí lực quản, chỉ có thể trung thực mà đứng ở trong tầng hầm ngầm.Diệp Thâm đi ra ngoài, từng bước từng bước giải quyết hết người hầu cùng vệ sĩ trong trang viên.Lúc trước anh đã điều tra qua, trang viên này cũng không có một người phụ nữ nào, tất cả người hầu đều là mấy người đàn ông có võ lực, bọn hắn hằng ngày làm công việc của người hầu, giặt quần áo nấu cơm, thu dọn nhà cửa.Nhưng một khi Dương Lập Dân cần, bọn hắn sẽ lập tức biến thành trợ thủ vạn năng.Những người này đều là tâm phúc Dương Lập Dân nhiều năm tỉ mỉ bồi dưỡng.Nơi này chính là sào huyệt của ông ta, mỗi người đều là người ông ta có thể tuyệt đối tín nhiệm đấy.Vậy thì chết không có gì đáng tiếc.Diệp Thâm cuối cùng đến cửa phòng Dương Chân, nhưng lại sững sờ.Dương Chân quần áo không chỉnh tề mà té trên mặt đất, đã chết.Bên cạnh còn có thi thể của ai người hầu.Mà hung thủ cũng không đi, an vị ở bên cạnh Dương Chân, chạm vào mặt cô ta hết lần này đến lần khác, trên khuôn mặt hiện lên sự si mê và căm phẫn."Anh tới rồi." Ngô Tân quay đầu nhìn Diệp Thâm, tất cả biểu cảm trên mặt lập tức biến mất, đờ đẫn nói.Diệp Thâm nhìn hắn, không nói gì."Có phải là thấy kỳ lạ vì sao tôi giết cô ta?" Ngô Tân đột nhiên cười, tự mình nói: "Trải nghiệm của anh ngày hôm nay, hai năm trước tôi cũng trải qua, giống như đúc.""Khi đó, Chân Chân rất hấp dẫn, càng đáng yêu, càng nhu thuận. . ." Ngô Tân trên mặt lại có chút si mê.Diệp Thâm nhớ tới tư liệu của người này, tuổi cũng không lớn, so với anh còn nhỏ hơn, năm nay có lẽ chỉ mới 25 tuổi."Tôi cuối cùng không chống đỡ được hấp dẫn. . ." Biểu cảm của Ngô Tân biến đổi, biến thành thống khổ hối hận: "Tôi đem những gì có thể nói được nói ra tất cả. . . Nhưng kỳ thật tôi cũng không biết cái gì, bên trên cái gì cũng không nói cho tôi biết."Dương Lập Dân lại đa nghi không tin, về sau lại cảm thấy tôi là phế vật, không xứng với con gái ông ta, liền trở mặt. . ."Đem hắn nhốt lại.Không giết chết, lại không tin hắn, muốn từ trong miệng hắn đào ra càng nhiều tin tức hơn nữa.Thuận tiện giữ lại mạng của hắn uy hiếp người kế tiếp.Mà Dương Chân biết hết thảy, còn chạy tới khuyên hắn, lại để cho hắn mở miệng.Sau khi nghe được hắn thề thật sự cái gì cũng không biết, lập tức hứ hắn một cái, mắng hắn cả buổi, sau đó cũng chưa từng tới nữa."Anh đã giết Dương Lập Dân?" Ngô Tân đột nhiên hỏi."Không có, ông ta đang ở tầng hầm ngầm." Diệp Thâm nói ra.Ngô Tân thở phào: "Ông ta vẫn không thể chết, anh lấy được danh sách chưa?"Diệp Thâm nghi ngờ nói: "Danh sách gì?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận