Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 693 - Bạn Trai Tôi Sẽ Không Bỏ Qua Cho Anh.



Chương 693 - Bạn Trai Tôi Sẽ Không Bỏ Qua Cho Anh.



Chương 693: Bạn Trai Tôi Sẽ Không Bỏ Qua Cho Anh."Cậu muốn giết chết tôi? Có phải muốn cùng tôi đoạt phụ nữ?" Dương Trung gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Thâm."Tôi giết anh làm gì?" Diệp Thâm cười cười, dưới ánh đèn dáng tươi cười có chút tà khí, làm cho người ta lạnh cả người.Lòng Dương Trung thoáng cái liền nhấc lên.Nghe nói sau khi tên nhãi này làm giàu, người đánh chủ ý lên hắn rất nhiều, nhưng những người kia cuối cùng đều biến mất không ai rõ. . . .Cha đã dặn đi dặn lại, đó là một kẻ hung ác, nói hắn không nên trêu chọc.Hoa Chiêu mở to mắt, cô chưa từng thấy qua Diệp Thâm như vậy, cũng không thể tưởng tượng lại có một ngày anh ấy biến thành cái dạng này.Nhưng cô đột nhiên nhớ tới, Miêu Lan Chi xuất thân từ đoàn văn công, Diệp Thư cũng thế, anh ấy coi như là xuất thân từ gia đình có truyền thống diễn xuất rồi. . . ."Về phần cô ấy, cũng không phải người phụ nữ của anh." Diệp Thâm quét mắt qua Hoa Chiêu, nói ra: "Hiện tại cô ấy là của tôi. Lên xe."Diệp Thâm vung tay lên, mười mấy người đàn ông lập tức giơ tay lên, họng súng nhắm ngay Hoa Chiêu.Hoa Chiêu...Mười ăn một, cô có thể làm gì?Cô trừng mắt liếc Diệp Thâm, vừa tức giận lại tủi nhục mà lên xe của anh.Diệp Thâm lại cười cười với Dương Trung: "300 nghìn ngày hôm nay, coi như bồi thường cho Dương công tử rồi."Nói xong quay người.Mười họng súng lập tức lại nhắm ngay Dương Trung.Dương Trung một tiếng không dám nói gì.Đợi xe của Diệp Thâm đi rồi, mười người đàn ông mặc đồ đen cũng nhao nhao lên xe, một đoàn xe trong nháy mắt biến mất trên đường phố ồn ào.Dương Trung oán hận mà đá vào thùng rác ven đường một cước: "Tô Hằng! !""Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Trên xe, Hoa Chiêu vẻ mặt khẩn trương, nhập tâm đùa giỡn mà hỏi thăm.Cô hóa trang tinh xảo, là kỹ thuật trang điểm của vài thập niên sau, khuôn mặt vốn đã không chê vào đâu được của cô nay lại càng thêm hoàn mỹ và quyến rũ.Diệp Thâm chưa từng thấy cô trang điểm, cũng chưa thấy qua cô tinh xảo như vậy, trong lúc nhất thời ánh mắt cũng không thể dời đi.Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái, đôi mắt to quyến rũ chợt lóe lên, trong mắt ẩn chứa ý cười, giả bộ sợ hãi ôm ngực muốn trốn.Hung dữ nói: "Mau thả tôi xuống xe!"Nhưng cô có cuống họng nhỏ, lúc hung dữ cũng lộ ra nét mềm mại.Hơn nữa cái bộ dạng này, thật sự làm cho người ta muốn bắt nạt.Diệp Thâm nhận được nhắc nhở, lập tức vươn người qua, ôm lấy eo cô và kéo cô vào trong lòng.Kẻ xấu xa thơm tho mềm mại này lại đến trong vòng tay anh, trái tim trống rỗng suốt một năm trời bỗng chốc được lấp đầy.Cô gái nhỏ của anh hình như lại có da có thịt hơn một chút rồi, đặc biệt là bộ ngực, sao lại có chút lớn hơn trong quá khứ.Hoa Chiêu giống như sợ hãi mà bắt đầu giãy dụạ..., ở trong lồng ngực của anh mà vặn qua vặn lại.Diệp Thâm lập tức lên tiếng, khàn giọng nói: "Chớ lộn xộn!"Hoa Chiêu đem mặt chôn ở trước ngực anh, như bị dọa khóc, kỳ thật đang cười đến run rẩy cả người.Diệp Thâm bất đắc dĩ lại thỏa mãn mà thở dài, dùng sức đem cô ôm vào trong ngực vuốt vuốt.Thật là một tiểu yêu tinh…Tài xế và vệ sĩ ở hàng ghế đầu nhìn nhau, đây là lần đầu tiên họ thấy ông chủ của mình gấp gáp như vậy.Trước khi nghe thấy Chu Mạn Lệ nói bọn hắn là ông chủ đối với cô ta như thế nào, nhưng bọn hắn không thế nào tin, ông chủ của bọn hắn là một tảng băng. Khí chất cấm dục, không giống loại người mà cô ta nói.Nhưng hiện tại bọn hắn tin.Bất quá hai người nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy dung mạo của Hoa Chiêu, cũng hiểu được.Cực phẩm như vậy, là đàn ông đều không thể nhịn được.Xe chạy một quãng đường dài đến một khách sạn trang viên ở vùng nông thôn.Vốn Diệp Thâm là cùng Dương Trung ở khách sạn trong thành phố đấy, nhưng bây giờ bọn họ hiển nhiên không thể quay lại đó.Xuống xe, động tác Diệp Thâm rất "Thô lỗ" mà đem Hoa Chiêu túm xuống xe, , sải bước về phía căn phòng.Một bộ dạng rất gấp gáp.Hoa Chiêu rất phối hợp mà hô: "Thả tôi ra! Cầu xin anh thả tôi ra! Tôi, tôi có bạn trai đấy! Anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh!"Diệp Thâm lập tức quay đầu lại trừng mắt liếc cô: "Không được lên tiếng!"Không biết thanh âm cùng dung mạo của mình đều rất mê người mà! Đặc biệt là cô mang theo tiếng khóc nức nở mềm mại ôn nhu, quả thực làm cho người ta muốn phạm tội.Hiện tại anh cảm giác toàn thân bốc hỏa.Hoa Chiêu cũng phát hiện, lập tức câm miệng.Nhưng nếu cô không hét hai câu sẽ không giống có chuyện như vậy ah ~Cũng may gian phòng không xa, vài bước là đến cửa lớn của một biệt thự độc lập, Diệp Thâm đem cô kéo vào, đóng mạnh cửa phòng.Âm thanh của ổ khóa có thể nghe thấy rõ ràng trong đêm tối.Một số người đàn ông vốn là bảo vệ bên người lập tức dừng chân, sờ sờ cái mũi liếc nhau, thức thời đi đến gian phòng bên cạnh.Ông chủ tuy nhìn gầy yếu, nhưng rốt cuộc cũng là đàn ông, người phụ nữ kia lại mềm mại như cành liễu, một tay có thể cắt đứt, ông chủ sẽ không có vấn đề gì đấy.Đóng cửa lớn, Diệp Thâm một đường đem người kéo vào phòng ngủ, ném lên trên giường.Mười phần là một kẻ lỗ mãng.Hoa Chiêu vẻ mặt cự tuyệt mà chờ anh nhào về phía trước. . . .Nhưng mà Diệp Thâm không làm như vậy, anh nhanh chóng quay người, tỉ mỉ mà kiểm tra một lần gian phòng từ trong ra ngoài, xác định không có bất kỳ thiết bị nghe lén giám thị nào, mới trầm tĩnh lại.Sau đó quay người lại, bổ nhào về phía tiểu yêu tinh của mình."Sao em lại tới đây?" Anh cọ cọ bên tai cô nói.Hoa Chiêu rốt cuộc nhịn không được bật cười, ôm lấy anh, mềm mại nói: "Nhớ anh, tới thăm anh.""Ai. . ." Diệp Thâm thở dài, nháy mắt sau đó liền hôn lên cô gái nhỏ luôn làm anh nhớ thương.Hai người ai cũng không nói gì thêm, dùng hành động kịch liệt chúng tỏ sự nhớ nhung đối với đối phương.Hai giờ sau, Diệp Thâm mới có chút thời gian để nói chuyện phiếm."Lão tam sinh lúc nào? Nam hay nữ? Tên là gì?" Anh hỏi.“Sinh ngày 10 tháng 4, con gái tên là Cẩm Văn, rất đáng yêu.” Hoa Chiêu cười.Diệp Danh tưởng tượng bộ dang của lão tam, vô thức mà nở nụ cười."Vân Phi cùng Thúy Vi thế nào? Đã biết nói chuyện biết đi chưa?""Đều biết, cái gì cũng nói, không có việc gì còn kéo tay em muốn ba ba. Em cũng đem bọn nhỏ mang tới, có cơ hội anh có thể gặp."Nụ cười trên mặt Diệp Thâm lập tức không còn, vẻ mặt khẩn trương: "Em đem bọn nhỏ tới?""Vâng." Hoa Chiêu nói chuyện mình đi du học.Nghe nói cô không phải tới du lịch, mà là định cư lâu dài, còn có thân phận an toàn, Diệp Thâm hơi chút thở phào.Kỳ thật anh luôn chú ý tin tức trong nước, biết rõ nhóm 50 du học sinh đầu tiên đã tới.Nhưng anh tính toán thời gian, cảm thấy Hoa Chiêu vừa sinh xong, lại có bọn nhỏ nên cô sẽ không tới.Anh thậm chí biết đã khôi phục kỳ thi đại học, nhưng cũng không xác định cô có thi lên đại học hay không.Hiện tại, cô thật sự là cho anh vừa kinh ngạc vui vẻ vừa bị doạ sợ."Gặp mặt thì không cần, quá nguy hiểm." Diệp Thâm nói ra: "Vân Phi lớn lên rất giống anh, khó tránh khỏi sẽ để cho người ta nghĩ nhiều."Vì an toàn, nhớ thương chỉ có thể nhịn ở trong lòng.Hoa Chiêu gật đầu, bắt đầu chất vấn anh."Nói! Người phụ nữ kia là như thế nào!" Cô xoay người ngồi trên người Diệp Thâm, ôm thắt lưng anh trừng mắt nói.Nhìn một cái cảnh sắc không sót gì, Diệp Thâm nào có tâm tư trả lời vấn đề, lập tức liền cùng cô thay đổi tư thế.Khi hai người đang muốn tiếp tục, cửa lớn BA~ BA~ bị người gõ lớn."Tô Hằng! Tô Hằng! Mở cửa!" Chu Mạn Lệ ở dưới lầu hổn hển mà hô.



Bạn cần đăng nhập để bình luận