Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 967 - Xấu Quá.



Chương 967 - Xấu Quá.



Chương 967: Xấu Quá.Một hồi đau đớn đánh úp lại, Hoa Chiêu không có tâm tư nói chuyện nữa.Dị năng cường hóa thân thể của cô, nhưng cũng không thể biến cô thành người ngoài hành tinh.Cô ngoại trừ trời sinh khí lực lớn một chút. . . Được rồi, lớn hơn nhiều. Năng lực khôi phục cũng mạnh hơn một chút, những mặt khác đều giống như người bình thường, cũng sẽ đói, sẽ biết đau.Hơn nữa hình như bởi vì thân thể càng khỏe mạnh, thần kinh càng nhạy cảm, cảm nhận cũng mạnh hơn rồi.Cô chưa nói với bất cứ ai, cô cảm giác sinh đứa bé đau như sắp chết rồi vậy.Mà một thai này đặc biệt đau, tiến triển cũng chậm.Hoa Chiêu không có khí lực nói chuyện, cũng không có khí lực quan tâm xung quanh.Mà xung quanh lại rất nhanh náo nhiệt lên.Phòng sinh không phải là phòng một người, chỉ vì một sản phụ mà phục vụ.Đây là phòng sinh lớn, đồng thời có thể chứa tám sản phụ.Lục tục ngo ngoe, giường bên cạnh Hoa Chiêu đã có người tới rồi, trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.Rất nhanh, có tiếng khóc nỉ non vang lên, một sinh mệnh mới ra đời.Đáng tiếc không phải Hoa Chiêu đấy.Mà chính cô, từ buổi sáng giày vò đến trưa, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng khóc nhỏ thuộc về cô.Thanh âm to trong kẹp lấy chút khàn khàn, nghe có vẻ như là bé trai.Hoa Chiêu thở dài, kỳ thật cô thích áo bông nhỏ hơn.Bất quá bé trai cũng là bảo bối của cô, hơn nữa rốt cuộc cũng để cho mẹ chồng vừa lòng đẹp ý rồi, bà ấy đoán chừng sẽ vui vẻ gấp bội.Hoa Chiêu cười cười, quay đầu nhìn bảo bảo của cô.Nhưng mà cái giường này, góc độ này cũng không thể trông thấy.Đứa bé bị ôm đến một gian phòng hẻo lánh tắm rửa.Tiếng khóc cũng dừng lại."Chúc mừng cô, là bé trai khoẻ mạnh." Bà đỡ mập mạp ở bên cạnh nói với cô.Hoa Chiêu quay đầu nhìn bà ta, vẻ mặt mồ hôi nói: "Cảm ơn.""Đứa nhỏ tên là gì nghĩ được chưa?" Bà đỡ hỏi."Còn chưa nghĩ ra." Hoa Chiêu nói."Nghe nói đứa lớn nhà cô gọi là Vân Phi, đứa này cũng gọi là Vân gì sao?" Bà đỡ hỏi.Hoa Chiêu nhíu lông mày lại buông ra, đây là đồng nghiệp của cô cô, Vân Phi lại sinh ở chỗ này đấy, biết một chút tình huống của cô cũng là bình thường đấy."Còn không biết, lúc này lại để cho bố của bé đặt tên." Hoa Chiêu có chút yếu ớt nói.Cô hiện tại rất mệt mỏi mí mắt cũng không mở ra được, chỉ muốn ngủ.Bà đỡ mập mạp liếc nhìn cô một cái, nhanh chóng nhìn phòng rửa tay.Bà đỡ có chút cao gầy đang ôm một đứa con nít trở về, khẩn trương mà hướng bà ta gật gật đầu.Bà đỡ mập mạp lấy tay che ngực, đè lại trái tim đang đập thùng thùng.Nếu như Hoa Chiêu tỉnh táo, có lẽ cô có thể nghe thấy nhịp tim đập không bình thường này.Đáng tiếc trong phòng quá ồn, hai bên trái phải đều là kêu thảm thiết, còn có người khác mới sinh tiếng khóc oa oa, tiếng nước, tiếng bước chân, bà đỡ tiếng nói chuyện.Cô chỉ nghe thấy bà đỡ tới gần.Cô cố hết sức mà mở mắt ra nhìn đứa nhỏ trong ngực cô.Bao bọc kín, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn.Hoa Chiêu lập tức nhíu mày: "Xấu quá. . ."Bà đỡ mập mạp ha ha cười: "Vừa sinh ra đều xấu, chăm sóc tốt sẽ dễ nhìn."Điều này cũng đúng.Bất quá tiếng cười kia nghe có chút chói tai, giống như còn có chút chột dạ.Con cô xấu, bà ta chột dạ cái gì?Hoa Chiêu lại nhìn đứa nhỏ trong tã lót, chỉ là cảm thấy đứa bé này lúc vừa sinh không xinh đẹp như anh chị của mình.Anh chị bé sinh ra đều hồng hồng đấy, cũng chẳng phải nhăn, bé lại rất đen, còn có chút gầy.Hoa Chiêu lại nhíu mày.Bà ta để đứa bé nằm bên cạnh Hoa Chiêu, đẩy các cô đi ra ngoài rồi.Ngoài cửa, Diệp Thâm lập tức đi tới, nhìn cô: "Sao rồi? Em có khỏe không? Đau không?"Hoa Chiêu cười cười: "Đau."Diệp Thâm lập tức đau lòng mà nhíu mày, lau sạch nhè nhẹ mồ hôi trên mặt cô.Người một nhà vây quanh cô về tới phòng bệnh.Nơi này chính là phòng riêng rồi, điều kiện tốt hơn.Mọi người thay nhau ân cần thăm hỏi qua Hoa Chiêu rồi lập tức nhìn đứa bé."Xấu quá!" Diệp Thư há miệng liền nói.Miêu Lan Chi lập tức trừng cô ấy, sau đó có chút phức tạp mà nhìn cháu trai nhỏ của bà.Thật sự rất xấu. . . ."Trẻ sơ sinh đều như vậy, mấy ngày liền dễ nhìn!" Bà an ủi Hoa Chiêu, cũng an ủi chính mình: "Đặc biệt là bé trai, khi còn bé xấu, trưởng thành mới dễ xem. Khi còn bé nếu dễ nhìn, lại càng lớn càng khó xem."Không phải đâu, anh trai cùng em trai từ nhỏ đến lớn đều đẹp mắt nha." Diệp Thư nói.Kết quả lại bị Miêu Lan Chi trừng mắt liếc.Diêu Khôn cũng lôi kéo tay cô ấy không cho cô ấy nói chuyện.Diệp Thư kịp phản ứng, mẹ ruột còn ở đây, nói con xấu là không thích hợp.Nhưng cô ấy thật sự quá chấn kinh rồi.Vân Phi vừa sinh rất đáng yêu nha!Đứa bé này. . . Nói đáng yêu cũng có chút miễn cưỡng, ngoại trừ xấu, cô ấy không thể tưởng được từ khác để hình dung."Ai, quan tâm làm gì thằng bé xấu hay đẹp, đều là bảo vật." Miêu Lan Chi nói xong ôm lấy tã lót nhìn đứa nhỏ bên trong.Đứa bé hình như cũng rất mệt a, nhắm mắt lại liền ngủ.Diệp Thâm ở bên người, Hoa Chiêu vừa vào phòng liền ngủ mất rồi.Một giấc ngủ thẳng tới sáng ngày thứ hai ra viện.Sinh sản thuận lợi, ở bệnh viện một ngày là được rồi.Hoa Chiêu mở to mắt tìm đứa nhỏ: "Thằng bé đã ăn chưa?""Uống một chút rồi ngủ, không ăn." Diệp Thâm nói ra: "Cho bé ăn rồi, nhưng thằng bé không ăn. Bác sĩ nói đều bình thường, hiện tại vẫn chưa đói, hoặc là quá mệt mỏi."Nghe nói đều bình thường, Hoa Chiêu an tâm."Đưa tới em ôm một cái." Hoa Chiêu thò tay, Diệp Thâm đem đứa nhỏ đặt vào trong ngực cô.Hoa Chiêu cúi đầu xem xét, vẫn là xấu quá. . . .Con của cô cùng Diệp Thâm, sao có thể xấu như vậy?



Bạn cần đăng nhập để bình luận