Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 588 - Không Đến Mức A?



Chương 588 - Không Đến Mức A?



Chương 588: Không Đến Mức A?"Hôm nay các con không nên đi đâu cả, cứ ở chỗ này đi." Miêu Lan Chi ôm bọn nhỏ không buông tay, ôm thế nào cũng không đủ.Nếu có chuyện gì xảy ra với hai đứa bé, là thất lạc từ trong tay bà, bà thật sự không muốn sống, sống không nổi nữa."Dạ." Hoa Chiêu không từ chối.Cô siết chặt bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ, thân thể hoàn toàn mềm nhũn ra, ngồi phịch xuống sô pha, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.Hôm nay vận dụng một lượng lớn dị năng, hơn nữa phần lớn là dốc sức liều mạng phát ra, lấy được phản hồi rất ít, hơn nữa lại bị kinh hãi, cô chưa bao giờ có cảm giác mệt mỏi như vậy."Con lên lầu nghỉ ngơi một chút." Hoa Chiêu nói ra."Nhanh đi nhanh đi." Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan đều thúc giục cô. Các bà biết rõ, bọn nhỏ thất lạc, người lo lắng nhất nhất định là mẹ ruột.Hoa Chiêu lên lầu trở về gian phòng của mình, sau đó ôm chậu hoa không buông tay.Trong nhà cần cây xanh, lúc trước cô đã trồng một gốc cây nhân sâm ở trong chậu hoa, vốn không định trông cậy vào nó làm gì, hoàn toàn là cây cảnh, nhưng bây giờ nó có ích.Hoa Chiêu khóa phòng lại, ôm chậu hoa điên cuồng trao đổi, năng lượng hấp thu từng đợt rồi lại từng đợt, gặt hái được một túi hạt giống cực phẩm mới thu tay lại.Những hạt giống này đã hoàn toàn thoát ly hình dạng vốn có, hồng nhuận, trong như pha lê, màu đỏ như ngọc bích tốt nhất, mang theo ánh huỳnh quang, trồng ra nhân sâm thấp nhất cũng phải mười nghìn năm tuổi.Hiện tại Hoa Chiêu chỉ cảm thấy toàn thân tinh lực dồi dào, lên núi đánh lão hổ cũng được ~"Xem ra sau này luôn phải mang theo một ít hạt giống nhân sâm bên người mới được." Hoa Chiêu nói xong nhanh nhẹn may một cái túi nhỏ, đem trên dưới một trăm hạt giống cực phẩm này cất kỹ bên người mới yên tâm.Đây là sản phẩm bổ sung năng lượng cho cô, có thể cứu sống trong trường hợp khẩn cấp.Còn có, các loại hạt giống rau quả có lẽ cũng nên mang theo một chút, còn có tinh hoa đặc biệt.Có vẻ như cô cần một ngăn ẩn trong túi của mình.Lập kế hoạch xong, cô không tiếp tục làm nữa mà xuống nhà trông bọn nhỏ và tiện thể nấu nướng.Cô không đói bụng, nhưng hai mẹ khẳng định đói bụng. Còn có Diệp Thư, đi theo cô bận trước bận sau, vừa quan tâm lại chịu khổ.Còn có hai bảo bảo, cũng nên ăn thức ăn phụ rồi.Xuống lầu dưới, đi ngang qua phòng bếp, Hoa Chiêu phát hiện một mình Văn Tịnh ở bên trong bận việc.Nhưng trạng thái của cô ta rất không đúng.Cô ta còn lấy tỏi rửa sạch dưới vòi nước nhưng hồi lâu cũng không thấy phản ứng.Cái nồi bên cạnh dầu ở trong đó đã toát ra khói đen, dán vào rồi.Cô ta rốt cuộc bừng tỉnh, cuống quít đem củ tỏi chưa bóc trong tay đều ném vào trong nồi.Hoa Chiêu. . . .Cái này cũng chưa tính, cô ta vẫn không phát hiện có chỗ nào không đúng, lại đem đồ ăn quả cà tím chưa cắt ở trên bàn ném vào trong nồi.Thật ra, cà tím không cắt cũng không có gì sai, có thể chiên cả quả, nhưng hai quả cà này rõ ràng là không hợp, lại quá to không nhét được vào nồi.Văn Tịnh rốt cuộc phát hiện không đúng, luống cuống tay chân mà đem quả cà ra, lại ý định dùng tay không vớt tỏi.Hoa Chiêu thật sự nhìn không được rồi, nhắc nhở: "Coi chừng."Ai biết cô vừa lên tiếng, lại dọa Văn Tịnh nhảy dựng.Cô ta quay đầu lại trông thấy Hoa Chiêu, "NGAO" một tiếng liền đem cái xẻng ném ra ngoài.Thanh âm kia rất kinh hãi đấy, giống như Hoa Chiêu là ác quỷ.Hoa Chiêu nhăn lông mày, híp mắt nhìn cô ta.Tình huống này thật không đúng ...Bị kích thích vì bọn nhỏ thất lạc, hẳn nên là Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan mới đúng.Huống chi, Văn Tịnh nào có thích bọn nhỏ như vậy? Cô ta có thể giả bộ giả vờ giả vịt biểu hiện ra lo lắng cũng không tệ rồi.Nhưng nhìn cô ta bây giờ, không phải lo lắng, mà là sợ hãi ..."Làm sao vậy?" Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan ôm hai đưa trẻ xuất hiện ở cửa ra vào."Không có việc gì…Con không sao, chỉ là bị phỏng một chút." Văn Tịnh bắt buộc chính mình trấn định lại, xoay người lại nhặt cái xẻng trên mặt đất, không nhìn mọi người."Vậy cẩn thận một chút." Miêu Lan Chi ngửi thấy mùi khét lẹt trong nồi, cũng không biết nói cái gì cho phải, lập tức ôm đứa nhỏ đi ra.Nhưng bà cũng không nghĩ nhiều, hôm nay bà và Văn Tịnh cùng nhau dắt bọn nhỏ đi chơi, tuy rằng trách nhiệm chính về việc làm thất lạc bọn nhỏ nằm ở bà, nhưng Văn Tịnh cũng không phải không sai chút nào.Bên cạnh chính là tiệm thuốc, mua thuốc mua nửa giờ vẫn chưa về! Tuy về sau nghe nói cô ta đi mua đồ ăn rồi, nhưng không phải cô ta nên gửi thuốc về cho bọn trẻ dùng trước khi đi sao?Cái nào nhẹ cái nào nặng cũng không phân biệt được.Nếu lúc đó cô ta quay lại, bà đã không ở lại công viên, đã về nhà sớm hơn! Sẽ không có trận tai ương như ngày hôm nay!Bọn nhỏ bây giờ bình an trở về rồi, bằng không thì bà tuyệt đối giận chó đánh mèo Văn Tịnh."Chị dâu đi nghỉ ngơi đi, để em làm cơm a." Hoa Chiêu tiến vào phòng bếp."Không cần không cần, chị làm là được." Văn Tịnh nói ra.Hoa Chiêu đem hai cái quả cà rửa lại, vừa cắt vừa nói: "Em thấy trạng thái tinh thần của chị không ổn."Văn Tịnh bị dọa đến nhất thời không nói nên lời.Cô ta lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn Hoa Chiêu, thấy cô bắt đầu chăm chú nấu cơm, giống như cái gì cũng không phát hiện, chỉ là thuận miệng nói…Văn Tịnh ngừng 2 giây, lập tức lui ra.Hoa Chiêu lúc này mới quay đầu lại, nhìn cửa ra vào trống trơn, có chút trầm tư.Hẳn không phải là như cô nghĩ đi? Không đến mức a?



Bạn cần đăng nhập để bình luận