Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1090 - Cứ Giao Cho Thím.



Chương 1090 - Cứ Giao Cho Thím.



Chương 1090: Cứ Giao Cho Thím.Diệp An đi rồi, Cát Hồng Miên qua hai ngày sau mới thăm dò được tình huống từ Lưu Nguyệt Quế, tức giận đến trừng mắt, lại không có cách nào.Cô ta thậm chí còn không biết Diệp An đã đi đâu, muốn đuổi theo cũng không được.Diệp Thần bên này cũng từ trong nhà cũ chuyển ra, cuộc sống gia đình tạm ổn.Đường Phương Hà đến thăm, muốn đón Diệp Lị đến chỗ bà ấy.Chu Lệ Hoa cũng vừa vặn nghĩ tới vấn đề của Diệp Lị, căn nhà lớn như vậy, chỉ còn lại một mình Diệp Lị ở, bà ta cũng lo lắng.Tuy bà ta hay cùng mấy đứa con gái cãi nhau, nhưng thực sự thì, đứa nào bà ta cũng rất yêu thương.Nghe nói Đường Phương Hà muốn đón Diệp Lị đến chỗ mình, Chu Lệ Hoa thoáng cái liền nóng nảy."Cô vậy mà còn muốn cùng tôi đoạt con gái? Không có cửa đâu!" Chu Lệ Hoa đoạt lấy hành lý của Diệp Lị hô."Mẹ! Không có ai đoạt con." Diệp Lị nhanh chóng giải thích: "Là chị dâu hai nói con qua ở đấy."Chu Lệ Hoa dừng một chút, mở trừng hai mắt: "Vậy cũng không được! Mẹ sẽ đến nói chuyện với chị dâu hai của con!"Người đàn ông của mình đã bị cô ta cướp đi, con gái lại cùng cô ta ở một chỗ?Một đứa con gái đã phế đi, còn lại đứa này lại hướng về con hồ ly tinh kia? Đời này bà ta sống quá uổng phí rồi."Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy! Chị dâu hai cũng là muốn tốt với con, sợ con về sau một mình ở trong căn nhà lớn như vậy không an toàn, mới nói con dời qua ở đấy."Diệp Lị vội la lên: "Con không dọn đến nhà cha mình, vậy có thể chuyển đi đâu? Chỗ anh hai sao? Hay chỗ của mẹ? Ở cùng một phòng khách với mẹ?"Chu Lệ Hoa đang ở phòng khách của Miêu gia đấy, bà ta cũng không cảm thấy có gì không được tự nhiên, phòng khách một mình bà ta ở, cả nhà Miêu Phương đều không được tự nhiên.Bà ta đã nghe thấy Miêu Phương cùng người đàn ông của cô ta cãi nhau nhiều lần, rất vui vẻ.Nhưng con gái ở đó xác thực không thích hợp.Đến chỗ Diệp Thần kia, cũng không quá phù hợp."Vậy cũng không được, con theo mẹ đi tìm Hoa Chiêu." Chu Lệ Hoa kéo cô ta muốn đi."Ai nha, mẹ! Chút việc nhỏ ấy cũng đừng có làm phiền chị ấy a." Diệp Lị không muốn đi.Tuy quan hệ của cô ta cùng Hoa Chiêu đã hòa hoãn rất nhiều, nhưng hình như là trời sinh không hợp, cô ta không muốn gom góp trước mặt Hoa Chiêu.Chu Lệ Hoa cũng không muốn ah, nhưng chuyện này tương đối quan trọng, nói cái gì cũng phải đi.Đường Phương Hà không sao cả theo sát phía sau hai người, bà ấy thích Hoa Chiêu, không có việc gì liền muốn đến trước mặt cô gom góp một hồi."Đi, tôi lái xe mang hai người đi." Bà ấy nói ra.Công ty lớn rồi, thậm chí còn phân phối xe.Hiện tại ô tô vẫn không thể sở hữu tư nhân, đây đều là theo con đường đặc thù điều tới.Chu Lệ Hoa thấy dáng vẻ đắc ý này càng hận đến cắn răng, vốn, bà ta cũng có thể ngồi ô tô con đấy! Kết quả hiện tại, bà ta đến cái xe đạp cũng không có!Thấy đáy mắt con gái có sự hâm mộ, Chu Lệ Hoa càng cảm thấy không thể buông tay.Buông tay rồi, đứa con gái này khẳng định sẽ là của Đường Phương Hà rồi!Ô tô một đường chạy đến cửa nhà Hoa Chiêu.Hoa Chiêu nhìn thấy tổ hợp kỳ quái này liền đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi."Thật xấu hổ, lúc ấy quên cân nhắc tâm tình của thím." Hoa Chiêu mở miệng nói trước, nói với Chu Lệ Hoa.Phụ nữ đã ly hôn, con gái lại thân thiết với mẹ kế, vậy thì thật sự quá đau lòng.Bất kể thế nào, Chu Lệ Hoa cũng đã thảm như vậy rồi, cô không cần phải gây sự kích thích bà ta, đem bà ta ép đến đường cùng đối với cô không có lợi."Vậy cô xem, việc này làm sao bây giờ. . . ." Chu Lệ Hoa có chút xấu hổ mà mở miệng.Không đến chỗ Đường Phương Hà, Diệp Lị xác thực không dễ sắp xếp.Bà ta giương mắt nhìn xhung quanh, nhà Hoa Chiêu hiện tại lại càng lớn, phòng ở càng nhiều..., nhưng bà ta cũng không dám mở miệng nói cho Diệp Lị ở lại chỗ này.Hoa Chiêu cũng không muốn cho Diệp Lị ở lại đây, đây là nhà của cô, lãnh thổ của cô, những người ở đây chỉ có thể là người thân cận nhất của cô.Diệp Thư được, Diệp Lị không được."Nếu không, đến nhà thím hai?" Hoa Chiêu nói ra."Được! Ý này hay!" Chu Lệ Hoa lập tức nói.Hiện tại chỉ cần có nơi an toàn nhét Diệp Lị, bà ta không quan tâm nơi này nhiều trẻ con, nhao nhao hay không nhao nhao.Hơn nữa Lưu Nguyệt Quế bà ta biết rõ, khẳng định sẽ cho Diệp Lị ăn ngon, không bạc đãi con bé, quả thực không có chỗ nào tốt hơn rồi!Diệp Lị bĩu môi, tuy tưởng tượng về sau mình phải sống cùng nhiều trẻ con như sẽ rất ầm ĩ, nhưng cô ta cũng không cần phải đến nhà Đường Phương Hà.Hiện tại yêu cầu của cô ta cũng rất thấp, có nơi tiếp nhận cô ta là được.Buổi tối Lưu Nguyệt Quế đưa bọn nhỏ đến, Hoa Chiêu liền nói với bà ấy chuyện Diệp Lị.Lưu Nguyệt Quế ngược lại rất nguyện ý thu lưu Diệp Lị, bà ấy cũng cảm thấy đứa bé kia thật đáng thương."Nhưng trong nhà còn thiếu cái giường, thím sẽ nghiên cứu một chút để cái giường ở đâu." Bà tự lẩm bẩm.Nhà Diệp Anh Diệp Đan cộng lại có 11 đứa bé, trong ngực bà còn có một đứa bé bướng bỉnh, còn có một tiểu Gia Khánh, đã chất đầy căn nhà kia của bà."Đến nhà Diệp An đi, chỗ kia còn trống." Hoa Chiêu nói.Lưu Nguyệt Quế vỗ đùi: "Ai nha! Sao thím lại không nghĩ tới! Chính là như vậy! Căn nhà lớn như vậy cũng không thể tiện nghi cho người phụ nữ kia được! Để cho cô ta ở một mình, mỗi ngày không có người nhìn sẽ ngủ đến mặt trời lên cao, vậy quá sung sướng rồi!""Hôm nay liền dọn nhà qua!" Lưu Nguyệt Quế nói: "Thím cũng nên khảo sát xem cô con dâu này có những kỹ năng gì rồi."Tử tưởng của Lưu Nguyệt Quế luôn rất bảo thủ, cảm thấy phụ nữ nên chủ nội, tất cả công việc trong nhà đều là do phụ nữ làm đấy, phụ nữ phải hầu hạ chồng, cha mẹ chồng cho tốt.Về sau phải làm cơm..., thu dọn phòng, phải giặt quần áo.Lúc bà ấy sai sử cô ta một chút áp lực cũng không có, huống chi Cát Hồng Miên lại dùng loại thân phận này vào cửa đấy, con trai cũng không chào đón cô ta, bà dạy dỗ người thế nào hắn cũng làm như không nhìn thấy, không đau lòng.Ai nha, nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng thành mẹ chồng rồi!Hoa Chiêu vụng trộm cười cười, quyết định hôm nay cho bọn nhỏ tan học sớm, để cho bọn hắn giúp Lưu Nguyệt Quế dọn nhà.Đêm hôm khuya khoắt đấy, một đám nhỏ nhao nhao vọt vào "Nhà mới".Cát Hồng Miên hôn mê rồi."Nhìn cái gì vậy? Còn không mau tới hỗ trợ!" Lưu Nguyệt Quế hét lên với cô ta.Cát Hồng Miên cúi đầu, ngoan ngoãn làm việc.Cô ta ở trước mặt Lưu Nguyệt Quế không thể kiêu ngạo nổi.Hoa Chiêu không chú ý đến chuyện sau đó nữa, chỉ nghe bọn nhỏ mỗi ngày tới nói thức ăn hôm nay làm không thể ăn, hôm nay cơm chưa chín, quần áo hôm nay giặt chưa sạch, vvv.Nhưng bọn hắn vẫn rất vui vẻ, căn nhà lớn hơn, phòng nhiều hơn, bọn hắn ở cũng rộng rãi, hơn nữa có nơi để chơi.Không giống ở trên nhà lầu, đi đường gót chân cũng không dám chạm xuống đất, bằng không thì người dưới lầu sẽ tìm đến.Lưu Nguyệt Quế mỗi ngày đều đến, tâm tình cũng đã khá hơn nhiều, sắc mặt cũng tốt hơn.Chuyện hầu hạ một đám nhỏ đã giao cho người khác rồi, bà ấy rốt cuộc cũng thanh nhàn, có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.Chỉ là Hoa Chiêu có chút lo lắng không biết giao việc của Diệp Lị cho ai.Cô cũng không dám nói tình hình thực tế cho Lưu Nguyệt Quế, sợ bà ấy nhịn không được mà ở trước mặt Diệp Lị làm lộ chuyện, sau đó Diệp Lị vò đã mẻ lại sứt.Tầng cửa sổ này bị chọc phá, người bình thường cũng ngã."Cứ giao cho thím đi, cháu yên tâm." Đường Phương Hà nói ra.Bà ấy hiện tại không có việc gì sẽ đến chỗ Hoa Chiêu gom góp, mỗi ngày nhìn Hoa Chiêu, bà cảm giác mình có thể thanh tỉnh hơn một chút, đừng có lại lâng lâng nữa.Chính bà cũng rất sợ hãi đấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận