Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1226 - Lăn Bãi Cỏ.



Chương 1226 - Lăn Bãi Cỏ.



Chương 1226: Lăn Bãi Cỏ."Tôn Tiểu Kiều... Sao cô dám không thừa nhận mối quan hệ của chúng ta! Cô quên lời thề non hẹn biển của chúng ta sao!” Trang Lỗi nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở Tôn Tiểu Kiều.Nhưng Tôn Tiểu Kiều hiện tại một lòng chỉ có Diệp Thâm.Gả cho Diệp Thâm, làm con dâu nhà họ Diệp, cô ta còn diễn trò làm gì? Cô ta phải làm nữ chính? Cô ta sinh ra để làm nữ chính!Hơn nữa như vậy, cô ta cũng không cần bị tổ chức nào sau lưng người đàn ông này khống chế!Coi cô ta là một con ngốc sao? Không biết đối phương đang lợi dụng cô ta làm quân cờ?Có thể gả vào Diệp gia, làm người chơi cờ, ai nguyện ý làm quân cờ?"Tôi không biết anh! Anh đừng ăn nói lung tung! Mở miệng liền vu oan cho thanh danh của tôi!” Tôn Tiểu Kiều hét: "Anh nói anh là ai? Chúng ta gặp nhau khi nào? Khi nào thì qua lại? Nhân chứng vật chứng ở đâu?!”Trang Lỗi oán hận trừng mắt nhìn cô ta.Nhân chứng vật chứng hắn đương nhiên không có, hắn cũng không dám nói lung tung, quỷ mới biết Tôn Tiểu Kiều lúc nào đang quay phim, khi nào đang nghỉ phép!Chẳng may hắn nói sai, nói là lúc cô ta quay phim, lập tức sẽ bị vạch trần.Hiện tại đoàn làm phim quay phim, đều cùng ăn cùng ở, mặc dù lúc ở thủ đô, Tôn Tiểu Kiều cũng ở ký túc xá, nhưng hành động của cô ta rất nhiều người đều có thể nhìn thấy.Hắn ta không thể chen vào."Tôi không biết anh! Anh xông vào lều của tôi châm lửa! Ai đã cử anh đến giết tôi?!” Tôn Tiểu Kiều hô.Mọi người tin lý do của Tôn Tiểu Kiều.Người đàn ông này quá khả nghi, vì sao lều của Tôn Tiểu Kiều lại đột nhiên bốc cháy?Nếu hắn thật sự là người yêu của Tôn Tiểu Kiều, lúc bốc cháy làm sao có thể tự mình chạy ra?Rất nhiều người đều nhìn thấy, hắn chạy rất nhanh, thân thủ gọn gàng, bị người ngăn cản còn động đao!Mà Tôn Tiểu Kiều sau đó mới được người ta cứu ra khỏi lều đang cháy.Đây là bọn côn đồ phóng hỏa giết người!"Đây là mưu sát!""Bắt hắn lại! Đưa hắn cho cảnh sát!” Mọi người hét lên.Trang Lỗi đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Thâm hô: "Lửa là anh đốt đúng không?!”Lúc chạng vạng bước chân hắn dừng lại, nhất định là đã phát hiện ra hắn ta! Nửa đêm phóng hỏa buộc hắn ta chạy ra ngoài!Diệp Thâm cúi đầu cười với hắn ta, nói: "Bệnh thần kinh.”"Đúng vậy đúng vậy, thật sự là bệnh thần kinh, bị vạch trần liền cắn loạn.""Tại sao Diệp Thâm lại phóng hỏa đốt lều của Tôn Tiểu Kiều?"Nói Hoa Chiêu phóng hỏa bọn họ cũng không tin....Sau lưng mấy người phụ nữ tuy rằng âm thầm hâm mộ ghen tị với Hoa Chiêu, nhưng Hoa Chiêu làm tốt mọi mặt, người cũng hòa khí không kiêu ngạo, mọi người ở chung cũng không tệ.Người duy nhất có xích mích với Hoa Chiêu chính là Tôn Tiểu Kiều.Nhưng giữa hai người chỉ là không khí bất hòa, ngoại trừ nói nhau mấy câu, cũng không xảy ra xung đột gì.Cho nên nói Tôn Tiểu Kiều vụng trộm phóng hỏa lều Hoa Chiêu tất cả mọi người đều tin, nói Hoa Chiêu phóng hỏa đốt lều Tôn Tiểu Kiều bọn họ không tin.Diệp Thâm đốt, càng không thể!Người ta vừa nhìn đã biết là người đàn ông quang minh lỗi lạc!Trang Lỗi tức giận đến muốn hộc máu, hắn ta nói chính là chân tướng! Ánh mắt Diệp Thâm đã nói cho hắn ta biết! Ngọn lửa là do Diệp Thâm phóng!Tại sao không ai tin điều đó!Đẹp trai thì tốt sao?!"Được rồi, tôi nói thật, tôi chỉ đi nhầm lều, thật ra tôi tới tìm Diệp Thâm!" Trang Lỗi nói: "Về phần phóng hỏa, khẳng định không phải tôi, tôi và Tôn Tiểu Kiều không thù không oán, giết cô ta làm gì?”"Lúc thì nói Tôn Tiểu Kiều là người yêu, lúc thì lại không thù không oán, trong miệng anh không có một câu nói thật." Diệp Thâm nói: "Mang đi.”Hai vệ sĩ của Miêu Lan Chi lập tức tiến lên trói Trang Lỗi lại, kéo đi.Mọi người không có bất kỳ ý kiến nào.Bọn họ đều biết Diệp Thâm là lính, bắt người là hợp pháp.Ừm, trong mắt mọi người lúc này, làm lính bắt người là hợp pháp, người ngoài hỏi cũng không dám hỏi.Về phần chuyện Diệp Thâm không theo binh nghiệp nữa, bọn họ không biết.Náo nhiệt không còn, mọi người liền giải tán, Tôn Tiểu Kiều được sắp xếp đến một lều còn chỗ trống.Cô ta giãy dụa trở về lều đã đốt một nửa, tìm ra hành lý của mình, phát hiện gói nấm kia vẫn còn, lập tức thở phào nhẹ nhõm.Hoa Chiêu đem thần sắc của cô ta nhìn ở trong mắt, đây là còn chưa buông tha sao....Xem ra mấy ngày nay cô không thể đi xa, phải ở lại đoàn làm phim trông coi ba bữa một ngày.Bằng không vạn nhất cả đoàn làm phim chỉ còn lại một mình cô còn sống, chẳng phải cô đã trở thành người đầu độc sao?Cô suy nghĩ có chút nhiều ~Diệp Thâm đã dẫn người đi xa mấy dặm, trong gió thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết.Hoa Chiêu trở về lều của mình, bốn đứa nhỏ bên trong đều tỉnh, đang tập trung tinh thần nhìn cửa, nhìn thấy Hoa Chiêu trở về mới thở phào nhẹ nhõm."Bảo bối ngoan, mẹ không sao!" Cô nói."Ừm, các chú đã nói rồi." Vân Phi nói.Vừa rồi bên ngoài ồn ào như vậy, bọn chúng đương nhiên cũng bừng tỉnh.Lưu Minh một mình đi ra ngoài kiểm tra, Chu Binh nhìn bọn họ.Lỡ may là điệu hổ ly sơn thì làm sao bây giờ?Sau đó Lưu Minh tiến vào nói bọn chúng không được ra ngoài, bọn chúng liền ngoan ngoãn không đi ra ngoài.Lưu Minh thỉnh thoảng đem chuyện bên ngoài kể lại cho bọn chúng, bọn chúng đã biết chuyện gì xảy ra.Miễn là cha mẹ không sao.Nhưng biết thì biết, thật sự thấy Hoa Chiêu trở về bọn chúng mới yên tâm."Ba đâu?" Cẩm Văn không nhìn thấy Diệp Thâm, lập tức hỏi."Baba còn có việc, lát nữa sẽ trở về, mấy đứa mau đi ngủ đi, bằng không ngày mai sẽ không dậy được." Hoa Chiêu nói."À." Bọn nhỏ nghe lời khuyên, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi trong bài hát ru của Hoa Chiêu.Những người có tâm trí đơn giản không bao giờ mất ngủ.Chỉ có Lưu Minh và Chu Binh trợn mắt nhìn Hoa Chiêu.Lời nói của người đàn ông kia bọn họ tin, ngọn lửa này không chừng thật sự là Diệp Thâm phóng.Thì ra hơn nửa đêm hai người đi ra ngoài không phải là lăn cỏ, mà là phóng hỏa.Khụ, hiểu lầm người ta rồi.Hoa Chiêu dỗ bọn nhỏ ngủ, lại nhờ Lưu Minh và Chu Binh tiếp tục trông bọn chúng, cô lại rời đi.Đi tìm Diệp Thâm.Cách đó vài dặm, Diệp Thâm đang dùng thủ đoạn với người đàn ông kia.Nhìn thấy Hoa Chiêu, hắn từ xa nói: "Đừng lại đây.”Một ít thủ đoạn, anh cảm thấy Hoa Chiêu vẫn không nên nhìn thấy thì tốt hơn, bằng không sau này cô ấy sợ anh thì làm sao bây giờ?"Được rồi." Hoa Chiêu ngoan ngoãn dừng lại, ngồi trên bãi cỏ."Diệp Thâm! Anh đã phạm tội, anh biết không? Tôi không làm gì hết! Và anh đã đốt lửa để giết người! Tôi sẽ nói với tổ chức!” Trang Lỗi hô."Đào binh không xứng đề cập đến tổ chức, anh không xứng." Diệp Thâm nói.Sự hung hang càn quấy của Trang Lỗi lập tức bị dập tắt, người trở nên vô hồn."Nói đi, anh hiện tại gia nhập tổ chức nào? Anh làm gì ở đây?” Diệp Thâm hỏi.Khóe miệng người đàn ông nhếch lên một chút: "Anh thật sự bị hoang tưởng bị hại, hay là sau lưng anh làm chuyện gì trái với lương tâm, luôn cho rằng có người muốn hại mình?”"Anh không nói cũng không sao, Tôn Tiểu Kiều sẽ nói." Diệp Thâm nói: "Anh ở trong lều cô ta mấy ngày, đã đạt được sự đồng thuận chứ gì? Nấm độc kia, chính là bút tích của các người phải không?”Bóng đêm che giấu sự co lại của đồng tử người đàn ông.Bởi vì Tôn Tiểu Kiều không hợp tác, rốt cuộc hắn đã bại lộ!Người phụ nữ ngu ngốc chết tiệt kia!"Tôi không biết anh đang nói gì, tôi chẳng qua chỉ là fan hâm mộ của Tôn Tiểu Kiều, vô cùng mê luyến cô ấy, lần này rốt cuộc cũng có cơ hội tiếp xúc gần gũi với cô ấy, liền len lén chạy vào lều của cô ấy, thực tế bản thân cô ấy cũng không biết tôi ở đó."Diệp Thâm đã không muốn nghe hắn bịa đặt lung tung nữa, người này trong miệng không nói thật.Anh lấy gói thuốc bột của Hoa Chiêu ra, để cho hai người khống chế hắn bước ra xa, sau đó đổ lên trên đầu Trang Lỗi.Mặc dù hắn nín thở, về sau cũng gắt gao che miệng mũi, nhưng chỉ cần hắn hít một hai hơi, người trong nháy mắt bất tỉnh nhân sự.Lần này lượng thuốc mạnh hơn vừa rồi."Coi chừng hắn." Diệp Thâm nói xong mang Hoa Chiêu đi.Hai người cũng không trở về lều của mình.Bây giờ anh đang một thân máu tươi, anh phải rửa sạch.Hoa Chiêu cũng mấy ngày không tắm rửa tử tế.Hai người đi rất xa, đến một cái hồ tắm uyên ương...Nếu đã đi ra rồi, lại có người trông con, không lăn cỏ, quá lãng phí cảnh đẹp ngày lành này ~



Bạn cần đăng nhập để bình luận