Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 729 - Buồn Nôn.



Chương 729 - Buồn Nôn.



Chương 729: Buồn Nôn.Diệp Thâm phát hiện, phát hiện nét mặt của Cẩm Vân không giống anh, nhưng đôi mắt to lại rất giống anh.Thúy Vi đang nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng giống Hoa Chiêu, nhìn Diệp Thâm một cách nghiêm túc.Con bé cũng có chút cảm thấy nhìn quen mắt rồi."Ngủ ngủ." Hoa Chiêu vội vàng ôm con bé qua, đem con bé nhét vào trong chăn, phân tán lực chú ý của bé.Tiểu gia hỏa này có thể không ổn trọng bằng anh trai, nếu thực sự biết Diệp Thâm là ba ba của mình, không chừng lúc nào kích động liền gọi ra rồi.Vân Phi thật biết điều mà nằm ở bên cạnh Thúy Vi, giúp mẹ phân tán lực chú ý của em gái.Lúc này cũng đang là giờ ngủ trưa, mẹ lại ở bên người, Thúy Vi rất nhanh đã quên tiếp tục nghiên cứu chú này rồi, mấy phút sau đã ngủ.Cuối cùng bị nhét vào ổ chăn chính là Cẩm Văn.Miệng của con bé còn chưa biết nói chuyện, nhưng cặp mắt kia đã biết rồi, chớp chớp mà nhìn Diệp Thâm, vẻ mặt hiếu kỳ cùng ưa thích.Lúc nằm vào trong chăn, còn cười với Diệp Thâm, còn lộ ra hai cái răng cửa nhỏ."Thật hiếm có nha, con bé rất ít khi cười với người xa lạ, dù là người quen, muốn trêu chọc cho nó cười một chút cũng rất khó." Hoa Chiêu nhỏ giọng nói.Cẩm Văn tính tình không biết giống ai, đặc biệt yên tĩnh, cô cảm giác con bé có chút hướng nội lãnh đạm.Không giống anh trai thích cười ngây ngô đáng yêu, lại càng không giống chị gái cơ hồ lúc nào cũng đang cười.Chỉ cần không có ai chọc giận Thúy Vi, chính con bé cũng có thể tự tìm vui cười cười cả buổi.Cẩm Văn thì khác, không có người trêu chọc sẽ rất ít cười. Dù là Hoa Chiêu trêu chọc con bé, còn phải xem tâm tình của nhóc, tâm tình tốt rồi mới thưởng cho một khuôn mặt tươi cười.Khuôn mặt tinh xảo lại cười rộ lên, trang bị thêm đôi mắt hẹp dài cực giống Diệp Thâm, làm cho khuôn mặt toát lên một loại khí chất rất khác."Cũng không biết trưởng thành rồi sẽ xinh đẹp thành cái dạng gì." Hoa Chiêu cười nói.Cô rốt cuộc cũng tin một câu, trẻ nhỏ là càng sinh càng đẹp mắt.Nhìn ba bảo bảo đều đã ngủ, Hoa Chiêu lập tức kéo Diệp Thâm đi ra ngoài phòng khách nhỏ.Đây là một phòng nhỏ, nhưng vẫn ở trong phòng lớn của bọn họ.Cô thoáng cái đã ngồi vào trên đùi Diệp Thâm, liền véo eo của anh."Vậy Lý An Ny kia là chuyện gì!" Rốt cuộc cũng có cơ hội thu thập anh ấy rồi!Diệp Thâm tháo kính mắt, cầm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, không giải thích, chỉ là cúi người ngăn chặn miệng cô lại.Hoa Chiêu đương nhiên không phải một nụ hôn là có thể trấn an đấy, bất quá cô đương nhiên cũng không phải thật sự tức giận.Tìm cớ làm nũng mà thôi.Đến lúc tay Diệp Thâm bắt đầu không thành thật, lại bị cô đè xuống.“Ở đây không được. . . ."Cô không thích ở những nơi chưa quen thuộc, không có cảm giác an toàn.Diệp Thâm không nghe. . . . Nhưng ở thời khắc mấu chốt anh vẫn dừng lại.Anh cũng không thích những nơi xa lạ, hiện tại chỉ là giải toả một chút cho đỡ thèm mà thôi."Nghỉ rồi hả? Lúc nào thì khai giảng?" Diệp Thâm ở bên tai cô hỏi, hô hấp còn có chút bất ổn."Còn ba ngày nữa." Hơi thở của Hoa Chiêu cũng rất loạn."Sao không đến chỗ của anh? Ở đây không an toàn, chất lượng căn nhà rất kém cỏi, vệ sĩ cũng không đủ." Diệp Thâm nói ra.Nói đến chuyện này Hoa Chiêu liền bật cười: "Sao lại không ở chứ. Vẫn luôn ở chỗ kia của anh, em còn cùng chị cãi nhau mà trở mặt rồi, bởi vì em cắm sừng anh, người của anh vẫn còn xoắn xuýt thảo luận xem có nên nói cho anh biết em đã kết hôn có con không."Diệp Thâm nghe xong liền hiểu, cũng cười."Hai người các em nghĩ đến như vậy cũng chu đáo, nên như vậy. Hai năm tới còn phải ủy khuất em làm tình nhân của anh rồi." Diệp Thâm nói."Hai năm? Anh có thể ở chỗ này hai năm ư? Hoặc sẽ phải ở lâu hơn?" Hoa Chiêu nói."Trước sẽ ở hai năm, đến tiếp sau lại xem tình huống." Diệp Thâm nói ra.Dương Lập Dân bị đào lên, một khối u ác tính lớn nhất đã được giải quyết, những thứ khác, sẽ có những người khác tiếp nhận.Mà trọng tâm nhiệm vụ của anh bây giờ, chính là kiếm tiền. Sau đó, sẽ vận chuyển trở lại tất cả các loại công nghệ và máy móc mà trong nước rất cần.Cái này cũng không có định lượng, hoàn toàn xem năng lực của anh."Đúng rồi, Lý Thế An luôn miệng nói em lấy chiếc nhẫn của ông ta? Nhẫn nào vậy? Làm cho ông ta nhớ mãi không quên như vậy." Diệp Thâm hiếu kỳ nói.Anh dùng thủ đoạn đặc thù, vừa rồi Lý Thế An đã có chút hoảng hốt rồi, đáy lòng quan tâm nhất vậy mà không phải là mấy đứa con trai "đã chết" , cũng không phải tìm Tề Hiếu Trinh báo thù, lại càng không lo lắng về gia tài bạc triệu của mình.Mà chỉ nhớ đến chiếc nhẫn."Ah. . . Chiếc nhẫn ah, không phải em lấy đấy, là em nhặt được. . ." Hoa Chiêu nhìn biểu cảm của Diệp Thâm, từ trong túi quần móc ra một cái nhẫn.Vẻ mặt của Diệp Thâm vẫn bình thường.Lúc trước anh không biết gì về chiếc nhẫn, đương nhiên sẽ không cố ý hỏi. Mà Lý Thế An tinh thần hoảng hốt, cũng không nói chiếc nhẫn mất đi như thế nào đấy, chỉ nói chiếc nhẫn của ông ta bị Hoa Chiêu cướp đi.Vợ anh cứng rắn đoạt đồ của một ông già, cũng không phải là không được, cô hoàn toàn có thực lực kia. . .Hoa Chiêu thở phào, anh ấy không biết cô ban đêm xông vào Lý gia cứng rắn từ trên tay Lý Thế An kéo xuống là được.Bằng không thì cái mông của cô khẳng định sẽ chịu tội.Chuyện nguy hiểm như vậy, Diệp Thâm nhất định sẽ tìm cô tính sổ.Mà cách thức anh tính sổ rất đơn giản, chính là đánh đòn!Cái này cô đã có kinh nghiệm.Trước kia mấy lần không nghe lời, đều bị thu thập rồi.Đánh ngược lại không đau, nhưng làn da của cô đặc thù, hơi chút đỏ lên liền ngứa.Tuy tránh thoát một kiếp, nhưng Hoa Chiêu lại có chút chột dạ mà phản xạ có điều kiện, ở trên đùi anh xê dịch, hình như lại ngứa rồi.Ánh mắt Diệp Thâm lập tức thay đổi: "Đừng nhúc nhích."Anh thật vất vả mới chuyển hướng chủ đề phân tán lực chú ý, một động tác của cô, anh lập tức sụp đổ rồi."Buổi tối cùng anh về nhà." Diệp Thâm nhìn cô, đem chiếc nhẫn nhìn rất bình thường này nhét trở lại trong túi quần của Hoa Chiêu, bất kể cô là đoạt hay là nhặt đấy, đều không quan trọng.Hơn nữa anh đã nghe Lý Thế An lầm bầm qua, đây là của bà nội Hoa Chiêu đưa cho ông ta đấy, vậy nó vẫn nên thuộc về Hoa Chiêu đấy.Bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là thu thập cô vợ nhỏ luôn tuỳ tiện châm lửa này.. . . . .Đợi các bảo bảo tỉnh ngủ, Diệp Thâm liền mang theo Hoa Chiêu đi ra.Mà Diệp Thư, bị anh "Vô tình" mà để lại Diêu gia.Anh là "Tình nhân" trở về rồi, vậy cô chị chồng này nếu còn ở nhà anh, quá không thích hợp rồi."Để bọn nhỏ ở lại đây ah." Trước khi bọn họ đi, Diệp Thư có ý muốn giữ lại bọn nhỏ.Cô ấy cảm thấy “tình nhân” như Diệp Thâm nuôi con của Hoa Chiêu hình như cũng không quá phù hợp."Không sao, tôi yêu ai yêu cả đường đi, con của cô ấy tôi cũng có thể tiếp nhận." Diệp Thâm nói ra.Những lời này lại nói ra trước mặt tất cả mọi người, những người khác nhau sẽ nghe ra những ý nghĩa khác nhau.Người Diêu gia nháy mắt mấy cái, nói như vậy, cũng không phải là không thể được. . . Bọn hắn còn không biết quan hệ trong nước của Hoa Chiêu, thấy cô mang theo con xuất ngoại, đều cho rằng người đàn ông của cô đã không còn.Bọn hắn càng không biết quan hệ của Diệp Thư cùng Hoa Chiêu, bằng không thì vẫn cảm thấy kỳ quái.Cho nên tất cả mọi người ăn ý mà không nói đến nữa.Diệp Thư lại tê rần hết cả người, đây là lần đầu tiên cô nghe em trai nói những lời buồn nôn như vậy.Hoá ra trong nhà cô, Diệp Thâm mới chính là cao thủ hành động, chẳng những khí chất thay đổi, tính cách cũng biến hoá như vậy.Không không không, hắn không thay đổi!Bởi vì cô đột nhiên nhớ tới Hoa Chiêu hơn 100 cân. . . Vậy mà hắn cũng có thể hạ thủ được, thật sự là Hoa Chiêu thế nào hắn cũng có thể tiếp nhận ah.Thật sự là buồn nôn chết mất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận