Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 535 - Không Biết Xấu Hổ.



Chương 535 - Không Biết Xấu Hổ.



Chương 535: Không Biết Xấu Hổ.Mã Quốc Khánh đã thu hồi vẻ mặt si ngốc, trở nên bình thường, đi theo sau lưng Mã Đại Cường đến trước mặt Hoa Chiêu.Hai bên hàn huyên vài câu rồi vào nhà ngồi xuống.Hoa Chiêu nhìn lướt qua Mã Quốc Khánh, ngoại trừ vừa mới đầu có bộ dạng ngốc nghếch, sau đó biểu hiện đều rất bình thường, thậm chí so với người bình thường biểu hiện còn tốt hơn.Rất nhiều người đàn ông thấy cô đều không dời được tròng mắt, ánh mắt cũng làm cho người ta chán ghét, nhưng hiện tại Mã Quốc Khánh biểu hiện cũng tạm được, ánh mắt coi như trong sáng.Hơn phân nửa ánh mắt của hắn vẫn liếc về phía bên cạnh cô, Diệp Thư.Chỉ là vóc người quả thực có chút…Có thể sẽ kéo thấp giá trị nhan sắc đời sau.Vì cân nhắc cho con cái sau khi sinh, hắn cũng không nằm trong phạm vi được lựa chọn.Mã Đại Cường lại cố gắng nói chuyện hai câu, sau đó nói ra mục đích chuyến thăm của mình: "Hôm nay tới là có chuyện muốn nhờ, con của tôi cùng Diệp Thâm là chiến hữu, một tháng trước bọn hắn còn cùng nhau làm nhiệm vụ, sau khi nhiệm vụ đó chấm dứt hắn lại có nhiệm vụ mới, không nghĩ tới đã bị thương ở đầu…"Mã Đại Cường nhịn không được bắt đầu khóc, đối với những người phụ nữ trẻ tuổi da mặt mỏng phải đánh bài tình cảm.Ông ta khóc đến chân tình thật ý, thực sự thương tâm.Làm Mã Quốc Khánh hốc mắt cũng đỏ lên.Diệp Thư cũng có chút không thoải mái, cô cũng biết Mã Thành Công, trước kia cũng là bạn học một trường đấy, nhỏ hơn cô mấy tuổi, không nghĩ tới một người đang rất tốt như vậy, nói không còn liền không còn nữa.Hoa Chiêu nhíu mày, đồng đội của Diệp Thâm ah…Cùng anh ấy quan hệ có tốt không? Đột nhiên, cô nghĩ ra điều gì đó."Ngài họ Mã, con trai của ngài tên gì?" Cô hỏi."Mã Thành Công." Mã Đại Cường nói ra. Không có gì phải che giấu.Ah. . . . Quả nhiên là hắn ah!Lúc Diệp Thâm "Kể chuyện xưa" cho cô, đã từng nói qua tên Mã Thành Công, cô cũng nhớ kỹ.May mà anh ấy đã nói, bằng không thì hiện tại cô lại khó xử rồi."Mã Thành Công ah, ngược lại đã nghe Diệp Thâm nhắc tới." Hoa Chiêu nói ra.Mã Đại Cường trong lòng liền nhảy dựng.Chính ông ta nói Mã Thành Công là đồng đội của Diệp Thâm, đó là lừa dối vì nghĩ rằng cô không hiểu, Mã Thành Công cùng Diệp Thâm kỳ thật một chút cũng không quen, cái từ "Chiến hữu" vẫn có chút xa.Diệp Thâm nhắc tới nó như thế nào?Tâm tư Hoa Chiêu rất nhạy cảm, nhìn ra trong nháy mắt ông ta đã chột dạ.Được đấy, đến ông ta cũng biết con mình đã làm nên trò thất đức gì!Vậy thì càng không đáng để đồng tình!Bên này gài bẫy chồng cô, gài bẫy cô, sau đó còn liếm láp mặt mũi đến đây muốn cái gì?Thật không biết xấu hổ!"Diệp Thâm nói hắn rất có thể uống, ngày đó lúc rời khỏi đơn vị bọn hắn đã uống rất nhiều rượu." Hoa Chiêu cười nói.Như vậy ah. . . Mã Đại Cường thở phào.Tiếp tục khóc nói: "Cô xem, bọn họ là anh em tốt, hiện tại hắn đang trong tình trạng nguy kịch, còn cầu xin cô cứu hắn!"Hoa Chiêu vẻ mặt khó xử và nghi hoặc: "Cái này, tôi làm sao có thể cứu? Tôi cũng không phải là bác sĩ, cũng không thể cứu người.""Rượu thuốc!" Mã Đại Cường nói ra: "Giống như cô lúc trước cứu Diệp Thâm vậy! Lúc trước Diệp Thâm bị thương nặng như vậy, uống rượu thuốc cô ngâm thì tốt rồi, con tôi tổn thương so với Diệp Thâm nhẹ hơn nhiều, uống rượu thuốc, hắn cũng có thể tốt lên!""Thế nhưng mà trong tay tôi đã không còn rượu thuốc rồi, đều cho Diệp gia rồi." Hoa Chiêu nói ra.Đây luôn là lý do thoái thác để nói với người ngoài, không có khả năng đến người quen liền thay đổi.Mã Đại Cường không tin, kẻ đần mới đem toàn bộ đồ bảo vệ tính mạng cho người khác, chính mình một chút cũng không giữ! Cô ta khẳng định sẽ giữ lại, chỉ có điều không muốn cho ông ta mà thôi."Bao nhiêu tiền một lọ, cô có thể cho tôi biết giá cả!" Mã Đại Cường nói ra: "Hơn nữa, tôi khẳng định sẽ giữ bí mật đối với bên ngoài, sẽ không để lộ ra một chữ đấy! Tôi chưa từng mua qua một giọt rượu thuốc ở chỗ cô!"Hoa Chiêu là người yêu tiền đấy, bên ngoài cũng có chút lời đồn, cây nhân sâm đầu tiên đã đổi một cái sân rộng, cây nhân sâm thứ hai bán được mười vạn!Dân quê bình thường hẳn cũng không biết mười vạn là cái dạng gì! Cũng không dám mở miệng nói ra, đoán chừng một vạn có thể dọa vỡ gan.Nhưng cô gái trước mắt này lại không giống, người ta dám mở miệng, thiếu một phân cũng không bán."Không phải chuyện tiền nong, nếu như tôi có, tôi đương nhiên thích bán lấy tiền." Hoa Chiêu nói ra: "Nhưng là tôi thật sự không có, đều cho Diệp gia rồi, ngài nếu cần, có thể đi tìm bố chồng tôi, chuyện trị bệnh cứu người, bố chồng tôi nhất định sẽ đưa cho ngài."Chuyện Mã Đại Cường đã tìm đến trong nhà, Diệp Mậu không nói với Hoa Chiêu, chuyện rượu thuốc Diệp gia đã tiếp nhận hơn nửa năm rồi, bên ngoài người ta cũng đã quen rồi, đều nói đây là "rượu thuốc Diệp gia", sớm đã quên đằng sau còn có Hoa Chiêu.Ông không nghĩ tới Mã Đại Cường còn tìm đến Hoa Chiêu.Hơn nữa, tìm cũng vô dụng, Hoa Chiêu nhất định là "Không có" đấy, con dâu của ông có thể đảm đương, cũng đáng tin cậy như con trai ông vậy, ông hiểu điều đó và không lo lắng gì cả."Một vạn một lọ!" Mã Đại Cường cắn răng nói.Nhà ông ta kỳ thật không có nhiều tiền, một vạn một lọ, là cực hạn mà ông ta có thể lấy ra nếu như cần nhiều hơn ông ta còn phải đi ra ngoài vay tiền.Nhưng hiện tại chính là muốn mạng của ông ta cũng được, chỉ cần có thể cứu con của mình."Thật sự không có." Hoa Chiêu tiếc nuối nói.Ánh mắt Mã Đại Cường lạnh xuống, ngồi thẳng lên, con mắt dò xét một vòng trong phòng, sau đó chậm rãi đứng lên."Tốt, tôi đã biết." Ông ta nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, trầm giọng nói xong xoay người rời đi.Diệp Thư khẩn trương mà đứng lên, nhìn vào bóng lưng của ông ta, cái ánh mắt kia, làm cho cô sợ hãi.Hoa Chiêu ngược lại bình tĩnh, loại ánh mắt này cô đã thấy rất nhiều.



Bạn cần đăng nhập để bình luận