Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1367 - Chị Dâu Xem Thường Tôi.



Chương 1367 - Chị Dâu Xem Thường Tôi.



Chương 1367: Chị Dâu Xem Thường Tôi."Chúng ta đi thôi." Hoa Chiêu nói."Em có thuốc trị thương không? Anh ra ngoài vội vàng không mang theo, em cầm máu cho họ trước.” Diệp Thâm chỉ vào người phía sau nói.Mấy người lập tức ngượng ngùng, nhìn Diệp Thâm, trên người hình như ngay cả một vết thương cũng không có, đây không phải là vấn đề vận khí.Lại nhìn bọn họ, ít nhiều cũng mang theo thương tích, có mấy người thậm chí còn bị súng bắn trúng.Hiện tại có thể đứng ở chỗ này, còn không để người ta nhìn ra, Hoa Chiêu đã bội phục nghị lực của bọn họ."Tôi cảm thấy cửa sắt này còn có thể ngăn cản bọn hắn một lát nữa, tôi xử lý vết thương cho các người một chút trước đã."Hoa Chiêu nói xong lấy ra hộp cấp cứu của người Chu gia, quyết định lấy viên đạn trong cơ thể hai người ra trước.Một người bị thương ở cánh tay và một người ở đùi.Hoa Chiêu bảo bọn họ ngồi xuống, cô nắm lấy cánh tay một người nói, "Đừng nhúc nhích.”Cậu lính ngượng ngùng cười, tuy rằng quá tối không thấy rõ bộ dạng Hoa Chiêu, nhưng nghe giọng nói đã biết là một mỹ nữ.Chị dâu thật ôn nhu thật cẩn thận, chỉ là có chút xem thường người khác, không phải chỉ sát trùng thôi sao, không cần ấn hắn."Chị dâu, tôi làm được!”Bọn họ đã được huấn luyện đặc thù, ăn súng cũng không kêu đau nhưng trong nháy mắt cũng chịu không nổi.Đau quả thực rất đau, nhưng cũng quá bất ngờ.Khử trùng thì khử trùng, khử trùng rồi lấy kẹp chọc vết thương của hắn làm gì?Nhưng cậu lính vừa cúi đầu, đã nhìn thấy Hoa Chiêu gắp một thứ gì đó ra, nhìn hình dạng liền biết là đạn.Cô không mổ, cũng không chụp phim, vừa đâm cái kẹp vào, đã kẹp viên đạn ra.Lần trước hắn bị trúng đạn, cũng là cánh tay, phải ở trong phòng phẫu thuật nằm một tiếng đồng hồ.Hoa Chiêu đã nhanh chóng băng bó khử trùng cho hắn, trước sau không quá 2 phút.Sau đó, tiếp theo.Người lính này đã có kinh nghiệm, lúc cái kẹo đi vào vết thương, hắn không hô, chỉ là cả người hơi cứng đờ.Cũng không đến 2 phút.Cả hai đều sửng sốt.Sau đó Hoa Chiêu bắt đầu xử lý cho những người khác, những người khác đều chỉ bị thương ngoài da, vết đao trầy xước, rắc thuốc cầm máu là xong việc.Thật sự không kịp xử lý kỹ.Người Chu gia bên ngoài điên rồi, dựa theo phương pháp bắt rùa trong hũ mà Hoa Chiêu phỏng đoán lúc trước, bắt đầu công kích tường vây.Từng tảng đá lớn đập vào dây thép gai, tập trung vào hộp phân phối điện.Đều là người Chu gia, biết nhược điểm ở nơi nào.Nếu không phải đầu kia bị Hoa Chiêu dùng dây leo đặc thù quấn chặt, hiện tại không đã bị ngắt điện, cửa bị phế đi."Phóng hỏa! Đốt lửa đi! Hun khói chúng!” Cha của Chu Hiếu hét lên.Ông ta không tin người bên trong biết mật đạo kia, nếu như bọn họ biết, vừa rồi đã từ bên kia chạy đi, cần gì phải cứng rắn với bọn họ.Đối phương cũng không phải là không có ai bị thương."Đi thôi." Thấy người mình mang đến đã khôi phục sức chiến đấu, Diệp Thâm nói: "Nâng hai người bọn họ lên.”Lưu Minh và Chu Binh xấu hổ không dám nhìn Diệp Thâm, hiện tại thời điểm quan trọng như vậy, bọn họ còn kéo chân mọi người, được người ta nâng lên.Tâm tình hai người cả đời này cũng chưa từng phức tạp như vậy.Hoa Chiêu bảo bọn họ đi ra ngoài trước, cô đi vào phòng bếp tìm củi cùng xăng, tay chân nhanh nhẹn bố trí.Xăng được lấy trong không gian của cô.Diệp Thâm…"Đốt đi, không thể tiện nghi cho bọn họ." Hoa Chiêu nói.Kỳ thật là vì hủy thi diệt tích… thiếu nhiều đồ như vậy, sẽ có người cảm thấy không đúng.Mấy người cũng không có suy nghĩ gì khác, nhìn Diệp Thâm đồng ý, những người còn lại vội vàng hỗ trợ.Hoa Chiêu suy nghĩ một chút, chạy lên lầu hai, kéo Chu Hiếu ra ngoài.Còn có mười mấy người hôn mê khác, đem người đặt ở giữa sân.Sau đó mới phóng hỏa thiêu rụi mấy tòa nhà chứa bảo vật của Chu gia.Ngọn lửa của người bên ngoài còn chưa thắp lên, ngọn lửa bên trong đã hừng hực nổi lên, lập tức chiếu sáng sơn động, chiếu sáng mắt người bên ngoài.Cha Chu Hiếu lập tức ngửa mặt lên trời mà khóc, điều này chứng tỏ Chu Hiếu thật sự xong rồi.Hắn là đứa con trai duy nhất của ông ta!May mắn thay, ông ta còn có một đứa cháu trai.Cháu trai của ông ta đâu?Ông ta vội vàng quay đầu đi tìm, kết quả bên cạnh chỉ có bà bạn già, không có cháu trai."Đại Hổ đâu?" Ông ta giận dữ trừng mắt nhìn bà bạn già hỏi.Bà Chu cũng trợn tròn mắt, vội vàng tìm kiếm: "Đại Hổ? Đại Hổ? Tôi ôm nó chạy không nổi, đưa cho Thập Bát ôm rồi! Thập Bát đâu?”Thập Bát? Người trong đám người lập tức tìm kiếm, kết quả không ai trả lời."Hỏng rồi, không phải là…" Ánh mắt mọi người bắt đầu thay đổi.Chi trưởng, đoạn tử tuyệt tôn rồi hả??Bà Chu hét lên một tiếng liền ngất xỉu.Tộc trưởng Chu gia cũng lảo đảo.Ánh mắt những người khác lại điên cuồng lóe lên, ngay cả việc xông vào bên trong cũng không tích cực nữa.Chi trưởng đoạn tử tuyệt tôn rồi, người Chu gia vẫn chưa chết, về sau, sẽ có người đứng đầu mới xuất hiện, là ai?Mỗi gia đình trong bọn họ đều có hy vọng ah!Tất cả đều được sinh ra từ một tổ tiên!Mấy năm nay bởi vì phòng chính áp chế, những người phòng khác đều không thể phát triển, sống như hạ nhân! Hiện tại tốt rồi, phòng chính đoạn tử tuyệt tôn!Lửa bên ngoài không cháy, lửa bên trong cũng không cứu được, dù sao cũng không cứu được.Về phần kẻ địch ở chỗ tối, bọn họ bởi vì có ánh lửa, đã nhìn thấy dây thừng từ trên núi vươn xuống, người khẳng định ở bên trong, bọn họ an toàn.Không cần vội vàng chạy trốn nữa.Cũng không lo lắng cho tiền tài bảo vật bên trong, nhiều như vậy, để cho bọn họ lấy đi mấy thứ, cũng không đau lòng!Điều này ngược lại cho đoàn người Hoa Chiêu thêm thời gian, bởi vì cửa ngầm của mật đạo vậy mà rất khó mở ra.Đó là loại cơ quan cổ xưa hàng trăm năm trước.Trí tuệ của cổ nhân không thể khinh thường, Hoa Chiêu dựa vào vũ lực cũng không thể giải quyết, cửa đá lại giống như đã dung hợp vào núi, nhất định phải mở được cơ quan.Mà cơ quan này không phải lỗ khóa bình thường, dây leo của Hoa Chiêu cũng không giúp được gì.Có thể giúp cũng vô dụng, trước mắt bao người, cô lấy một sợi dây leo ra hù dọa ai?Vẫn là Diệp Thâm, vậy mà ở phương diện này cũng có nghiên cứu, ấn một chút lên mấy chỗ xung quanh cửa đá, cửa đá chậm rãi mở ra.“Lợi hại như vậy!” Mắt Hoa Chiêu lập tức tỏa sáng như sao.Diệp Thâm cong khóe miệng, kéo tay cô đi vào.Hoa Chiêu đi bên cạnh vách đá, không có việc gì liền sờ vách đá một chút.Đối với cửa sắt hai bên vách đá, cô “không tò mò chút nào”.Diệp Thâm cũng không có thời gian tò mò, mấy người tập trung chạy đi, một giờ sau mới đi tới lối ra.Nhưng mà lối ra bên kia, đã sớm bố trí mai phục.



Bạn cần đăng nhập để bình luận