Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 303 - Còn Giả Bộ Rất Giống.



Chương 303 - Còn Giả Bộ Rất Giống.



Chương 303: Còn Giả Bộ Rất Giống.Diệp Thư nhíu mày: "Những người hàng xóm này…Rất không thân thiện ah."Hoa Chiêu cũng là lần đầu tiên cảm thấy, nhan sắc của mình mất đi hiệu lực rồi. Cô là người vô tội đáng thương như vậy, mà không có quần chúng chính nghĩa đến bảo vệ cô ~"Xem ra cái người này quá khó chơi rồi, bọn hắn sợ chọc phải phiền toái." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thư nhìn Trương Lão Tứ trên mặt đất một chút, "Đi thôi, đi tìm cảnh sát.""Thực sự tìm à?""Bằng không thì phải làm sao?" Cô ấy tiến lên nhìn một chút tình trạng vết thương của Trương Lão Tứ, trên người hắn đoán đã gãy xương, nhưng vấn đề không lớn, lập tức có lẽ sẽ tỉnh.Cô ấy hướng xung quanh hô: "Trong chốc lát nếu hắn tỉnh đừng cho hắn chạy, tôi đi tìm cảnh sát." Nói xong lôi kéo Hoa Chiêu đi nha.Việc này nên được giao cho cảnh sát, bằng không thì cùng hắn giải quyết riêng, lúc đó hắn lại càng dính lên huênh hoang khoác lác nữa nha.Cách đó không xa chính là một trạm gác, Diệp Thư rất nhanh gọi người tới, nói rõ tình huống.Cảnh sát đến rồi vừa nhìn liền nói: "Trương Lão Tứ ah."Xem ra đều là người quen.Trương Lão Tứ trước kia là thanh niên trí thức, 3 năm trước mới quay trở lại, hiện tại 25~26 tuổi, chưa kết hôn, cũng không có công tác, ở nhà nhàn rỗi, chính là rảnh rỗi sinh nông nổi rồiTrộm cướp, đánh nhau ẩu đả, đối với nữ đồng chí trẻ tuổi huýt gió, huýt sáo, bị bọn hắn giáo dục vài lần rồi thả ra.Lúc này, bọn hắn đối với lí do thoái thác của Diệp Thư hoàn toàn tin."Ai, đứng lên." Cảnh sát đến đá một cước vào Trương Lão Tứ đang nằm trên mặt đất, Trương Lão Tứ hừ một tiếng rồi tỉnh.Sau đó liền "NGAO" một tiếng bắt đầu kêu đau, nước mắt nước mũi giàn giụa."Lúc này còn giả bộ rất giống." Cảnh sát khoa trương nói."Ai giả bộ? Cánh tay tay của tôi thực sự gãy rồi, nâng không nổi đây này!" Trương Lão Tứ khóc hô."Còn giả bộ với ai đây này!"Lại bị đánh một cước.Trương Lão Tứ ngẩng đầu nhìn lên mới biết được mới vừa rồi là ai nói, lập tức thay đổi thái độ: "Đồng chí cảnh sát, là cô ta đánh tôi!" Hắn chỉ vào Hoa Chiêu khóc lóc kể lể, ủy khuất giống như cái Dương Bạch Lão.Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái, tranh thủ thời gian khoát tay, đến mức mặt đỏ rần.Vẻ ngoài nhỏ bé này chỉ có thể là người bị đánh.Cảnh sát liền nhìn về phía Trương Lão Tứ trên mặt đất: "Câm miệng! Đứng dậy! Đi theo chúng tôi!"“Tôi thật sự không thể đi!” Trương Lão Tứ nằm trên mặt đất, trong lòng cảm thấy được uỷ khuất thật lớn.Một chiến sĩ cảnh sát khác lên kiểm tra, khi chạm vào cánh tay của anh ta, liền phát ra tiếng “rắc”."ahhhh ~" Trương Lão Tứ lập tức kêu lên một tiếng heo kêu.Cảnh sát sững sờ: "Thực sự gãy rồi." Cũng không phải hắn làm cho đó a…"Là chính hắn tự mình đụng ở trên tường đấy, không tin các anh có thể hỏi hàng xóm xung quanh đây, vừa rồi thật nhiều người trông thấy đây này." Diệp Thư giải vây cho người cảnh sát này, sau đó nói: "Trước nên đi bệnh viện a."“Em trở về đi.” Diệp Thư lại nói với Hoa Chiêu.Hoa Chiêu sờ sờ bụng.Diệp Thư lắc đầu với cô."Được rồi, vậy em liền trở về." Một chút chuyện nhỏ này, cô tin tưởng Diệp Thư có thể giải quyết được đấy. Chỉ là một tên vô lại mà thôi.Cô vừa vặn về nhà trồng ngô…Vốn cô là muốn đi tạp viện lớn này nhìn xem, sau đó đem Diệp Thư lừa gạt đi chỗ khác, để điên cuồng thao tác một phen đấy, chỗ đó khá rộng rãi.Xem ra chỉ có thể về nhà, trong chốc lát lại đem ông nội cùng bốn đứa nhỏ lừa đi.Cảnh sat mang Trương Lão Tứ đi rồi, Diệp Thư cũng đi theo.Diệp Thư ở đó, Trương Lão Tứ cũng không ngăn cản Hoa Chiêu, có người phụ trách là được, hơn nữa, hắn hiện tại có chút tỉnh táo rồi, rất sợ Hoa Chiêu, hắn vẫn biết Diệp Thư đánh hắn như thế nào đấy.Người phụ nữ này, thực tà môn!Hoa Chiêu một mình về nhà, nói với bốn đứa nhỏ hôm nay thời tiết tốt, bọn hắn coi như được nghỉ cuối tuần , có thể ngồi xe buýt đi chơi xa một chút, không cần cứ phải ở nhà đi ra đi vào.Hoa Cường cũng vui vẻ đồng ý đi ra ngoài chơi, mang theo bốn đứa nhỏ liền đi ra ngoài rồi.Hoa Chiêu nhìn bóng lưng ông nội, đột nhiên muốn mua cho ông ấy một con chim, lại để cho ông ấy cũng như những lão đầu khác, có thể thong thả mang theo đi bộ khắp nới.Cũng không biết ông ấy có thích không.Mọi người đi rồi, Hoa Chiêu thừa dịp không có người, chuyển mười cái chậu hoa đến một gian sương phòng, sau đó đóng cửa kỹ càng, nghỉ một chút rồi điên cuồng thao tác.Đợi Trương Quế Lan giữa trưa trở về nhà nấu cơm, cô đã thu hoạch được 10 bao tải hạt ngô, chồng chất vào nửa cái nhà kho.Kỳ thật có thể thêm nữa..., nhưng cô nhịn được, chỗ này đủ bán một thời gian dài rồi.Trương Quế Lan trông thấy có chút kỳ quái: "Nội thành còn có nơi bán giống ngô này sao?""Ha ha, ai biết được, lại để cho con gặp được.""Cái kia còn phải chính mình tuốt hạt." Trương Quế Lan nói một câu rồi cũng không để ý nữa, chuẩn bị đi nấu cơm.Tách hạt mà thôi, cũng không có gì, làm một hổi là xong.



Bạn cần đăng nhập để bình luận